Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 434 - Lễ Vật Chúc Mừng

Mục đích Khương Ngưng Y đến điện Đạm Nhiên là muốn tìm Phương Trần và tặng đồ cho hắn.
Phương Trần sửng sốt:
“Cái gì vậy?”
“Đây là lễ vật chúc mừng ngươi trở thành đệ tử Xích Tôn sơn.”
Khương Ngưng Y vừa nói vửa lấy ra một túi thơm màu trắng đưa cho Phương Trần, trên mặt nàng mang theo vài phần khẩn trương.
Nàng sợ Phương Trần không hài lòng với lễ vật của mình.
Thấy chiếc túi thơm cực kỳ tinh xảo, sợi tơ phát sáng, rõ ràng dùng nhiều tâm tư để làm. Phương Trần chưa bao giờ được nhận vật phẩm thủ công như vậy vô cùng kinh hỉ nói:
“Oa, cái túi thơm này ngầu quá… đẹp quá!”
Khương Ngưng Y nghe thấy vậy liền vui mừng.
Phương Trần hài lòng với lễ vật của nàng.
Sau khi Phương Trần cầm túi thơm, vô ý thức hỏi:
“Cái này là nàng làm sao?”
Khương Ngưng Y vừa vui mừng đột nhiên cứng lại:
“Không phải, cái này là ta mua.”
Thời gian luyện kiếm nàng còn không có, lấy đâu thời gian học cái này.
Phương Trần:
“...”
Hắn muốn tát cho mình vài cái, cái ấm nào không mở đạp cái ấm đó phải không?
Hắn vội vàng nói:
“Không sao, không sao, ta rất hài lòng, cảm ơn lễ vật của nàng.”
Khương Ngưng Y ngượng ngùng nói:
“Mặc dù túi thơm là ta mua nhưng kiếm ý bên trong là của ta.”
“Nếu sư huynh gặp phải đối thủ ngang sức, có thể khởi động thủ ấn quyết này, phóng thích kiếm khí trong túi thơm, dù là đánh lén hay trực diện đều có thể đạt được hiệu quả.”
Khương Ngưng Y không trông cậy vào đồ vật của mình có thể cứu được Phương Trần, nếu có thể lấy ra để đối địch đã không tồi rồi.
Nói xong, Khương Ngưng Y lấy một miếng ngọc giản có phong ấn bên trong đưa cho Phương Trần.
Sau khi nhận ngọc giản, Phương Trần không nhìn mà hỏi:
“Sau khi thi triển thủ ấn quyết cái túi này có bị phá hủy không?”
Khương Ngưng Y sửng sốt:
“Ách, sẽ, kiếm khí hung mãnh như vậy, tự nhiên sẽ phá hủy túi thơm này.”
Ánh mắt Phương Trần lóe lên, mỉm cười nói:
“Được, ta đã biết.”
Nói xong, Phương Trần liền bóp nát ngọc giản.
Hoa…
Ngọc giản hóa thành bột phấn bay đi.
Khương Ngưng Y sững sờ nhìn bột phấn bay qua.
Phương sư huynh, ngươi còn chưa học thủ ấn quyết.
Phong ấn trên túi không phải muốn giải là giải được.
Không có ấn quyết, kiếm khí có lẽ sẽ bị phong ấn cả đời.
Nhưng Khương Ngưng Y còn chưa kịp lo lắng, Yên Cảnh đã hưng phấn nói:
“Vậy mà hắn lại dùng cách này để thể hiện rằng hắn trân trọng lễ vật của ngươi như thế nào? Xem ra hắn khá hiểu phong tình nha.”
Mà động tác bóp nát ngọc giản quả thật rất đẹp mắt, so với dáng chủ nhân một kiếm cứu hắn là ngang tài ngang sức.
“Không tệ, không tệ.”
Nhìn thấy Yên Cảnh mừng như điên, Khương Ngưng Y sững sờ.
Là vậy sao?
Nàng nhìn Phương Trần.
Lúc này, Phương Trần đang đeo túi thơm, vỗ nhẹ nó, cười với Khương Ngưng Y nói:
“Yên tâm, túi thơm này sẽ bên ta thật tốt.”
“Ta sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Khương Ngưng Y mở to mắt, nhìn Phương Trần dưới ánh hoàng hôn, nụ cười kia làm tim nàng đập rộn lên.
Trong tình cảnh này, Khương ngưng Y không khỏi hít một hơi thật sâu, nói với Phương Trần:
“Không muốn ngươi bảo vệ ta, là vì muốn ngươi dùng nó, ngươi bị ngốc phải không?”
Nụ cười của Phương Trần cứng lại:
“?”
“Được rồi, ta đi đây.”
Nói xong, Khương Ngưng Y không để ý Phương Trần đang đờ người, quay người rời đi.
Vừa đi nàng vừa chắp tay sau lưng, đối mặt với ánh chiều tà vàng rực tràn ngập con đường, bước nhẹ nhàng trên bậc đá của Xích Tôn sơn, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
“Hừ, đáng đời vừa nãy ngươi đối với ta như vậy.”

Phương Trần đứng cạnh Linh Thạch Sư Tử nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi. Nhìn từng sợi tóc của nàng tung bay theo gió, giây phút này hắn bỗng hiểu ra trong lời nói của thiếu nữ không hiểu phong tình kia có ý muốn "trả thù”. Còn về đối tượng trả thù của nàng thì chắc chắn là hắn- người đã làm ra hành động xoa đầu. Phương Trần nhìn bàn tay của mình ngẩn người một lát, sau đó hắn thở dài, quay người về phủ... Ít nhiều gì hắn cũng sống hai kiếp người rồi, làm sao mà hắn có thể là một cậu trai thật thà thẳng tính không hiểu sự đời cho được. Khi Phương Trần quay trở lại hậu viện, Dực Hung biến mất bây giờ đã nổi lên mặt nước, hắn ta đang cắm Nhất Thiên Tam xuống mặt đất, tiến hành dạy dỗ. Phương Trần thấy vậy thì cực kì vui mừng. Sau đó hắn bày tỏ muốn Dực Hung đẩy nhanh tiến độ, mong rằng trong hai ngày tới hắn ta có thể dạy dỗ Nhất Thiên Tam. Làm sao để Nhất Thiên Tam có được một nửa sự nham hiểm và mưu kế của Dực Hung là được rồi. Nếu như hắn ta có thể hoàn thành mục tiêu thì có lẽ Phương Trần sẽ đưa cho hắn ta nửa cân linh trà.
Đồng chí Dực Hung nghe vậy thì tỏ ra cực kì khiển trách, hắn ta mạnh mẽ lên án hành vi làm ô nhục tài trí và sự thông minh của hắn ta mà Phương Trần đang làm. Hắn ta yêu cầu Phương Trần phải dùng 1 cân lá trà của Trọng Vân phong để xin lỗi, đồng thời xoa bóp cho hắn ta. Phương Trần bày tỏ những lời Dực Hung nói đều là lời nói nhảm, bây giờ hắn sẽ đem Dực Hung đi trồng, dùng phân và nước tiểu để bón. Năm sau hắn sẽ thu được 108 huyết mạch hổ tộc khác. Dực Hung nghe vậy thì vội vàng nhiệt tình bày tỏ xin lỗi. Nhất Thiên Tam đứng ở một bên học lỏm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận