Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 483 - Thiên Kiêu

Lệ Phục đáp một cách thản nhiên:
“Ta không biết vị thiên kiêu kia ở đâu cả. Thế nên ta phải đi theo ngươi!”
"Ngươi...”
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi, sau đó hắn nhìn về phía Phương Trần:
“Chúng ta đi thôi.”
Lăng Tu Nguyên vừa dứt lời thì thật sự nhấc chân tự đi bộ đi. Hắn nhất quyết không muốn đem theo Lệ Phục bay. Mà Lệ Phục cũng tiếp tục giở trò vô lại. Hắn ta vẫn khoác tay lên vai Lăng Tu Nguyên như cũ, sóng bước cùng đi ra ngoài... Phương Trần:
“...”
Thấy Lệ Phục giơ tay, dính sát vào Lăng Tu Nguyên, và cả dáng vẻ tức giận không nhịn nổi nhưng vẫn đi về phía trước của Lăng Tu Nguyên, Phương Trần chỉ cảm thấy cực kì quỷ dị. Sau đó Phương Trần vội vàng lấy một cái mặt nạ ra, đeo vào rồi nhanh chóng đuổi theo. Cả sư tổ và sư phụ đều đi bộ, hắn không theo cũng không được. Nhưng nếu bị ai đó nhận ra rồi chế diễu thì cũng càng không được! Mặc dù bây giờ hắn bị gọi là Phương lão cẩu, tính ra danh tiếng cũng không tốt lắm. Nhưng so với bị gọi là thằng hề thì hắn cảm thấy lão cẩu vẫn tốt hơn. Cuối cùng vẫn là Lăng Tu Nguyên da mặt mỏng. Khi hắn cảm nhận được có đệ tự ngoại môn đang tới gần, hắn liền đành đem cả Lệ Phục đang dính trên người mình và cả Phương Trần cùng mang về Xích Tôn sơn.
Tại Xích Tôn sơn. Vừa tới nơi, Phương Trần liền vội vàng chạy tới cửa trước, nở một nụ cười nhiệt tình. Hắn khom lưng, đưa tay ra:
“Chào mừng sư tổ, sư phụ đến với hàn xá.”
Lăng Tu Nguyên thuận theo đó mà đi đến cạnh Phương Trần rồi đi vào nhà. Lúc này Lệ Phục đã không còn dính lấy hắn nữa. Bởi vì lúc này Lệ Phục còn đang bận quan sát và đánh giá hai con sue tử đá trước cửa nhà Phương Trần. Hắn nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu rồi cười lạnh nói:
“Hàn xá của ngươi cũng nghèo nàn thật đấy. Hai cái trận nhãn này là cái thứ gì vậy? Chất liệu thì kém cỏi, thủ pháp lại vụng về. Vừa nhìn là biết người luyện chính là Lăng Tu Nguyên. Ha ha ha, đúng là con sư tử rác rưởi mà.”
Phương Trần:
“...”
Lăng Tu Nguyên:
“...”

Lăng Tu Nguyên lại bị chọc tức đến mức muốn bùng nổ. Ánh mắt của hắn bình thường vẫn ôn hòa, bây giờ lại trở thành như có thể phun ra lửa, sắc mặt hắn trở nên tái xanh. Phương Trần im lặng. Quả nhiên là chỉ khi đối mặt với sư phụ thì sư tổ mới dễ bị chọc tức đến vậy. Nhưng mà, nếu suy nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng thôi. Nếu như đối phương là người khác, người đó mà dám chọc tức sư tổ thì hắn chỉ cần dùng một chưởng cũng có để dễ dàng đập chết đối phương. Thế thì làm sao mà phải tức giận cơ chứ. Lăng Tu Nguyên nghiến chặt răng. Hắn cười lạnh nói:
"Tên già khốn kiếp kia, ngươi muốn lát nữa lăn về Nhược Nguyệt cốc, hay lát nữa ngươi phải bò về Nhược Nguyệt cốc?”
Nghe Lăng Tu Nguyên hỏi như vậy, Lệ Phục liền cau mày hỏi ngược lại:
"Không ngờ ngươi lại quan tâm đến việc ta đi về bằng gì đến như vậy cơ đấy. Nhưng...đối với những người có tu vi như chúng ta thì về nhà không phải chỉ cần trực tiếp xé rách không gian mà về là xong rồi à? Tại sao ngươi còn đưa ra ý kiến vớ vẩn như phương pháp của mấy con thú bốn chân như thế? Chẳng nhẽ đến bây giờ mỗi khi muốn đi đâu đó, ngươi vẫn dùng cách lăn hoặc bò để đi hay sao? Nếu như ngươi đã mất công quan tâm ta như vậy thì ta cũng sẽ đưa ra một số góp ý cho ngươi. Tốt nhất là ngươi vẫn nên thay đổi cách di chuyển đi thì hơn.”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Chỉ một giây sau, trong cơ thể Lăng Tu Nguyên liền xuất hiện một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ, giống như muốn hủy diện luôn cả tòa Xích Tôn sơn. Sắc mặt Phương Trần liền trở nên trắng bệch, hắn vội vàng nhỏ giọng nói:
“Uyển Nhi, còn Uyển Nhi. Bây giờ nàng ấy cũng đang ở trong Xích Tôn sơn. Ngươi mau bình tĩnh lại đi...”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy liền cố gắng nhịn cơn tức giận xuống. Hắn quay người đẩy cửa tiến vào trong. Lệ Phục thấy thế liền nói với Phương Trần:
“Kì lạ thật đấy. Ta đưa ra lời góp ý cho hắn ta mà hắn ta còn chẳng có chút vẻ gì là cảm kích ta cả. Đúng thật là loại người lòng dạ hẹp hòi mà. Thôi được rồi, đồ nhi à, chúng ta là những người rộng lượng. Chúng ta tha thứ cho hắn! Kể cả con sư tử này ngươi cũng đừng trách hắn làm gì.”
Phương Trần:
“...”
"Tại sao ngươi không nói gì cả? Chẳng nhẽ ngươi không muốn tha lỗi cho hắn cùng ta hay sao?”
Bờ môi của Phương Trần bắt đầu run rẩy. Giây tiếp theo, Phương Trần đột nhiên cảm thấy rất hoa mắt. Sau đó hắn mở mắt ra liền phát hiện ra bản thân đã đứng trong sảnh từ bao giờ. Mà người trước mặt hắn cũng không còn là Lệ Phục nữa, lại đổi thành Lăng Tu Nguyên. Sắc mặt Lăng Tu Nguyên không hề thay đổi gì cả. Hắn ta nói:
"Ngươi mau đi tìm cây Tiên Nhan tử về đây đi.”
“Vâng!”
Phương Trần câm như hến. Hắn run rẩy đi về phía hậu viện. Lúc này Dực Hung đang chơi một trò chơi dân gian tên là nhảy ô cùng với Nhất Thiên Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận