Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 502 - Phương Chân Truyền

Mà lúc này đây, trong ánh mắt của Tiêu Thanh đang mang theo một tia sát ý cực kì rõ ràng. Từ sau khi Tiêu Thanh tu luyện ở Thương long sơn mạch trở về, hắn đã bắt đầu có phong phạm của Thiên Kiêu hơn rồi. Nhất là khi so hắn với những người khác, thậm chí so với cả những yêu thú xảo trá chỉ biết chém giết hơn cả nhân loại. Bây giờ hắn ta đã không còn vẻ thiếu niên non nớt khi 12 tuổi nữa, mà ngược lại ở hắn ta dần dần xuất hiện cảm giác sắc bén không phù hợp với lứa tuổi!
Còn người đang đứng đối diện với Tiêu Thanh chính là một thanh niên mặc áo bào thêu hắc long viền vàng, trông cực kì ngông cuồng. Kể cả đối phương có cố gắng thể hiện ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc, nhưng điều đó cũng không che lấp được vẻ kiêu ngạo và huênh hoang của hắn ta. Nhất là khí thứ ở trên cơ thể hắn ta, đó là khí tức của tu vi Trúc cơ tứ phẩm! Phương Trần và Thiệu Tâm Hà vừa đặt chân xuống đất liền thu hút rất nhiều ánh mắt. Bên tay trái của Phương Trần là một số nam nữ già trẻ mặc võ phục giống y như nhau. Hiển nhiên bọn hắn đều là người của Hồi Long tông.
Còn bên phải là một đám người mặc trang phục khác nhau. Có kẻ béo người gầy, tu vi cũng không đồng nhất. Nhưng Phương Trần nhìn ra được có lẽ bọn hắn đều là người của Ấn Kiếm tông. Chủ yếu là do giữa đám người này có Triệu Viễn Sơn đang đứng đó! Triệu Viễn Sơn là đệ tử của Ấn Kiếm phong mà ngày trước Phương Trần và Tiêu Thanh đã gặp ở Viêm Quang thành!
Ngày trước, Trương Thiên còn không biết sống chết, hắn ta phái một người tên là Tiêu Hậu, muốn bái Phương Trần làm thầy hòng mưu đồ tính kế Tiêu Thanh, lúc đó là nhờ Triệu Viễn Sơn ra tay giúp đỡ. Phương Trần có ấn tượng tương đối sâu về vị sư huynh lấy việc giúp người làm thú vui này. Thấy Phương Trần và Thiệu Tâm Hà xuất hiện, rõ ràng trạng thái của cả hai bên đều có sự thay đổi rõ ràng. Cả Tiêu Thanh và thiếu niên trên lôi đài đều dừng việc chém giết nhau bằng ánh mắt. Cả hai đều lui về một bước. Bây giờ Thiệu Tâm Hà đến rồi, bọn hắn không thể đấu tiếp được nữa.
Rõ ràng sắc mặt của những người thuộc Hồi Long tông cũng trở nên khó coi hẳn đi. Hiển nhiên là trong số bọn hắn, có người biết đến Thiệu Tâm Hà. Còn những người thuộc Ấn Kiếm tông lại tỏ ra cực kì kinh ngạc. Trong số đó, có một nữ tu để kiểu tóc trông có vẻ cực kì tiêu sái hai mắt sáng rực lên:
“Sư huynh đẹp trai thật đấy!”
Phương Trần nghe vậy thì mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc. Lúc này nữ tu ấy lại nhìn sang phía Phương Trần, sau đó nói với vẻ kinh ngạc:
“Vẫn còn một vị sư huynh nữa ư? Wow, trông huynh khỏe mạnh thật đấy!”
Phương Trần:
“?”
Ngay lúc này, Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Đừng vô lễ. Đây là Thiệu chân truyền và Phương sư huynh thuộc Xích tôn sơn!”
Mọi người nghe vậy thì đều tỏ ra kinh ngạc, sau đó vội vàng nói:
"Bái kiến Thiệu chân truyền, bái kiến Phương sư huynh.”
Những người thuộc Hồi Long tông cũng nói theo:
“Bái kiến Thiệu chân truyền, bái kiến...”
Nói xong, cả đám người đều đinh cùng nhau hành lễ. Thiệu Tâm Hà nhẹ nhàng đỡ họ dậy. Hắn cười nói:
"Các vị đồng môn không cần đa lễ. Nhưng chỉ có điều, Phương sư đệ vừa mới tấn phong chức chân truyền của bản môn, mong các vị hãy thay đổi cách xưng hô một chút!”
Triệu Viễn Sơn nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt. Không ngờ Phương Trần lại tấn phong chức Chân truyền rồi ư? Quả nhiên là như thế! Phương Trần không hề đơn giản giống như trong lời đồn một chút nào! Triệu Viễn Sơn vội vàng nói:
“Bái kiến Phương chân truyền!”
Những người khác:
"Bái kiến Phương chân truyền!”
Phương Trần thấy thế thì mỉm cười gật đầu. Đợi sau khi mọi người nói xong thì hắn mới nói tiếp:
"Các vị không cần khách khí như vậy đâu. Chỉ là chức chân truyền thôi mà, chẳng qua cũng chỉ là hư danh!”
Mọi người đều im lặng. Sau đó, Thiệu Tâm Hà nhìn vêf phía mọi người thuộc Hồi Long tông. Trong ánh mắt sắc bén của hắn còn có mang theo vẻ đạm mạc. Hắn mỉm cười nói:
“Trịnh lão, ta thấy nơi này náo nhiệt thật đấy. Không biết ở đây đã sảy ra việc gì vậy? Có vị nào không phiền nói cho ta nghe hay không?”

Lão giả đi đầu Hồi Long môn - Trịnh Thiêm - lập tức nghiêm túc mở miệng:
“Thiệu chân truyền, đây chỉ là chuyện luận bàn giữa các đệ tử với nhau mà thôi, cũng không phải là đại sự gì cả!”
"Luận bàn ư?”
Ý cười trên mặt Thiệu Tâm Hà càng đậm hơn. Hắn nói:
“Bản chân truyền thấy hai người hắn giương cung bạt kiếm với nhau, không giống luận bàn chút nào cả.”
Trịnh Thiêm thấy đối phương còn không hề thay đổi cách tự xưng thì vội vàng khom lưng ôm quyền nói:
"Việc tranh đấu giữa các đệ tử thì cũng nên có phong phạm ý chí thanh niên một chút. Nếu không thì lại hổ thẹn với độ tuổi huyết khí phương cương của bọn hắn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận