Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 419 - Không Ra Sao

Phương Trần suy nghĩ trong lòng. Hắn cảm thấy đội hình này cũng rất xa hoa đó chứ. Trong khi đó, sau khi Phương Trần tiến vào Đạm Nhiên điện, ngoại trừ Dư Bạch Diễm không chút thay đổi sắc mặt, vẫn chăm chú nhìn chuông lớn như trước thì tầm mắt của những người khác trong điện đều tập trung lại. Thiệu Tâm Hà vẫn mang bộ dáng ôn nhuận tràn đầy ý cười như trước, nét mặt hắn ta tỏ ra thân thiết. Còn Khương Ngưng Y thì nhìn Phương Trần một cái, khẽ gật đầu, nàng lập tức kéo thẳng khóe môi như đang muốn nâng lên, sau đó tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, giữ vẻ bình tĩnh. Nàng đứng ở chỗ này nửa ngày, thế nên nàng cũng đã sớm nghĩ ra khi bản thân gặp mặt Phương Trần thì nên làm ra phản ứng gì. Trong số nhiều người như vậy, người thay đổi sắc mặt đầu tiên chính là Phí Võ!
Hắn nhìn lướt qua Phương Trần không chút che giấu, sau đó lập tức hạ thấp giọng, hướng về phía Viên Hạo định nói chuyện. Viên Hạo cảnh cáo trừng mắt nhìn hắn một cái. Lúc này Phí Võ mới nhớ tới lời dặn dò trước đó của Viên Hạo, vội vàng không há miệng nữa, hắn vội vàng truyền âm nói:
“Thoạt nhìn rất gầy, không ra sao cho lắm! ”
Sắc mặt Viên Hạo bình tĩnh, không để ý tới hắn. Trước khi tới Đạm Nhiên điện, hắn sợ tên lỗ mãng này sẽ tự cho mình là thông minh sau đó nhỏ giọng nghị luận về Phương Trần với hắn. Đến lúc đó, mọi người trong điện đều sẽ nghe rõ ràng, cho nên trước đó hắn đã cảnh cáo Phí Võ.
Nhưng hắn không nghĩ tới khi nãy suýt nữa thì Phí Võ lại phạm sai lầm...suýt nữa thì tên này đã làm hắn tức chết! Còn một bên, cặp anh em sinh đôi kia đang tò mò nhìn về phía Phương Trần, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đồng thời nhắm mắt lại...

Phương Trần quét qua toàn trường, thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt.
Hắn đã hiểu rõ Viên Hạo và Phí Võ từ lâu, cho nên hắn trực tiếp lướt qua hai người bọn hắn, chỉ lên tiếng chào hỏi Thiệu Tâm Hà và Khương Ngưng Y, cuối cùng tò mò nhìn thoáng qua huynh đệ song sinh kia.
Thấy hai người họ sau khi nhìn mình thì đều nhắm mắt lại, Phương Trần không khỏi sửng sốt.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bị mù vì sự đẹp trai của mình sao?
Sau đó, Phương Trần liền hành lễ với Dư Bạch Diễm nói:
“Bái kiến tông chủ!”
Ngô Mị run rẩy hành lễ một cái:
“Bái kiến tông chủ!”
Tôn Đàm ngoan ngoãn làm theo.
“Vào đi!”
Dư Bạch Diễm thu ánh mắt khỏi chiếc chuông lớn, nói.
“Vâng!”
Ba người ngoan ngoãn bước vào.
Sau đó, Dư Bạch Diễm liếc nhìn Phương Trần, trong đôi mắt đen vốn không có gợn sóng xuất hiện mấy phần ngốc trệ…
Tốc độ tu hành này là cái %$# gì?
Đây là Kim Đan tam phẩm???
Gặp quỷ rồi!
Cái tư chất này rốt cuộc là dạng gì?
Đã có tư chất này, vậy tại sao lần trước uống linh trà của ta lại không có chút phản ứng gì?
Dư Bạch Diễm nghĩ đến linh trà mười vạn linh thạch vào đêm đó, không có tác dụng gì, trong lòng liền thấy rất đau đớn.
Chẳng qua, tuy trong lòng Dư Bạch Diễm đang sóng lớn mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn mặt hồ tĩnh lặng như cũ.
Sau khi hắn quay người, liền lời ít ý nhiều nói:
“Đây là gõ chuông chuông Chân Truyền, vốn cũng không phải chuyện to tát gì, thường không gõ đến được chín lần, trên thực tế các ngươi đều không đến được.”
Thật ra ba tháng một lần, theo thời gian của tu sĩ làm tiêu chuẩn mà nói, việc này giống như bài kiểm tra định kỳ, căn bản không phải chuyện quan trọng gì.
Vì vậy, Lăng Tu Nguyên và Dư Bạch Diễm không thông báo trước cho Phương Trần, chỉ cần tới khi thời gian đến.
Nếu không phải Phương Trần mới đến lần này, thì Dư Bạch Diễm chẳng muốn ra sân, bình thường đều là để trưởng lão luân phiên trực qua loa cho xong mà thôi.
Bây giờ đang là phiên Hoàng Trạch trực, cho nên mấy năm nay, đều là Thiệu Tâm Hà lẻ loi một mình trơ trọi gõ chuông ở Điện Đạm Nhiên…
Dư Bạch Diễm tiếp tục nói:
“Nhưng lý do ta gọi các ngươi tới, là muốn để các ngươi làm quen với tân thiên kiêu mới được tấn chức của núi Xích Tôn, Phương Trần.”
“Hi vọng sau này các ngươi có thể chung sống hòa thuận, tình như thủ túc!”
Tất cả đệ tử đều cúi đầu nghe Dư Bạch Diễm dạy bảo.
Sau khi nói dứt câu, Dư Bạch Diễm kông nói nhảm nữa, giơ tay lên nhân tiện nói:
“Được rồi, bắt đầu gõ chuông.”
Vừa mới nói xong.
Một lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng bay đến, cuối cùng tụ lại thành một cái chày chuông lơ lửng giữa không trung, rồi đập mạnh vào Chuông Chân Truyền.
Sau khi chuông chày va chạm, liền biến thành điểm sáng màu mực tiêu tán giữa không trung, ngay sau đó, Chuông Chân Truyền bắt đầu rung lên vang vọng…
Đông!
Đông!
Đông!

Lúc mọi người đều bảo trì trầm mặc trang nghiêm nghiêm túc trong khi chờ đợi, Chuông Chân Truyền đã gõ đến lần thứ chín!
“Chín lần?!”
Thấy thế, Phí Võ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên:
“Lần này dễ dàng như vậy sao?”
Sắc mặt nhưng người khác không thay đổi, nhưng đều hơi kinh ngạc.
Chỉ có mấy người không quá ngạc nhiên.
Một là Thiệu Tâm Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận