Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 60 - Linh Hỏa

Nàng phát hiện ra khi nãy Phương Trần nhìn Trữ Thấm Nhi, sắc mặt của hắn nặng nề, ánh mắt lo lắng, thậm chí môi hắn cũng bị hắn cắn đến sắp nát luôn rồi...Cộng thêm chuyện trước đây vì Tiêu Thanh mà Phương Trần không thể tu luyện, thế nên nàng chỉ cần nhìn lướt qua cũng đoán ra được Phương Trần đang nghĩ gì trong lòng...Phương Trần nghe vậy, hắn cũng không biết bản thân nên phản ứng lại như thế nào, chỉ đành trả lời một chữ:
“....ừm!”
Khương Ngưng Y cho rằng Phương Trần vẫn đang cảm thấy thất vọng nên nàng khuyên hắn:
"Được rồi, vậy sư huynh, ta đi trước nhé! Nếu ngươi vẫn muốn giúp Thấm Nhi thì ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ bảo người đem một ít linh dược cho nàng, ngươi đừng lãng phí linh thạch của bản thân làm gì.”
Nàng lo Phương Trần sẽ đem tặng linh dược tu thể cho Trữ Thấm Nhi giống như ngày trước hắn đã từng tặng lưu ảnh ngọc giản cho Tiêu Thanh vậy. Phương Trần vội vàng đáp lời:
“Ta sẽ không làm như thế đâu, ngươi cứ yên tâm.”
Khương Ngưng Y không tin lời tiêu Phương Trần. Nàng cảm thấy hắn nói như thế chỉ để đối phó với nàng mà thôi.
Sau đó Phương Trần và Khương Ngưng Y cùng nhau đi ra ngoài. Lúc đi ra, Khương Ngưng Y cảm thấy rất kì lạ. Bình thường khi nàng đi một mình, đường rất đông đúc người qua lại. Nhưng tại sao khi nàng đi cùng với Phương Trần thì lại thấy ít người đến lạ. Kể cả là đã đi qua mấy con đường rồi, đều như nhau cả. Thật là kì lạ! Sau khi tạm biệt Khương Ngưng Y, Phương Trần nhanh chóng đi về phủ của mình, hắn đem chuyện của Trữ Thấm Nhi ném ra sau đầu.
“Chuẩn bị bắt đầu nào....”
Phương Trần lấy ra một cái lò luyện đan, hắn để Hắc Ngọc Chi xuống rồi hít sâu một hơi. Trên đường về hắn đã nghĩ kĩ rồi, hắn cần tự mình tu luyện. Vì nếu hắn muốn khôi phục cánh tay bị đứt của hắn thì hắn cần phải tiến gần đến cái chết mới có thể làm được! Thế nên trước tiên hắn cần phải xé nát cánh tay, luyện thành khí huyết đại đan, sau đó uống vào, rồi uống thêm thuốc độc nữa, phải tự ép bản thân gần chết thì mới có thể hồi phục.
“Mẹ ơi...đây không phải là công pháp ma đạo à?”
Phương Trần thầm nghĩ trong lòng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng nhìn cách tu luyện này, Phương Trần vẫn cảm thấy rất cổ quái. Cảm giác phải ăn máu thịt của mình rất khó tả. Nếu không phải do hệ thống xác nhận chính xác đối phương chính là Truyền thừa giả, thì Phương Trần cũng không dám tu luyện. Sau đó, Phương Trần hít sâu một hơi, đem dán lên người hai phù triện làm tê liệt cảm giác đau, sau đó lại hít sâu một hơi, hắn tự lấy một thanh đao sắc bén ra.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Lúc này, Dực Hung từ trên nóc nhà nhảy xuống, bước đến gần hắn. Hắn ta nghe thấy động tĩnh của Phương Trần nên tò mò mà đến đây nhìn thử. Vào đúng lúc này, một ánh sáng của dao xoẹt qua. Chiếu sáng cả dáng vẻ trợn tròn mắt bất ngờ của Dực Hung. Con người suốt ngày làm trò gì vậy?
“Bụp!”
Một cánh tay rơi xuống đất, máu tươi lập tức trào ra.
“Ựa!”
Phương Trần đau đớn mà kêu lên một tiếng.
“Ngươi, ngươi điên rồi à?”
Dực Hung hoảng hốt nói. Hôm qua thì tự uống thuốc độc, hôm nay thì tự chặt tay! Phương Trần rốt cuộc là dạng người nào vậy? Đáng sợ quá! Từ khi hắn vào Đạm Nhiên tông đến nay cũng gặp qua rất nhiều tu sĩ, nhưng hắn chưa gặp ai kì lạ đến vậy. Dực Hung hoang mang sợ hãi, một phần là do hành động của Phương Trần quá kì lạ, hắn không dám lại gần, một phần cũng do hắn lo lắng Phương Trần sẽ tự giết chết bản thân, sau đó bản thân hắn là người đã kí khế ước sinh tử với Phương Trần cũng theo đó mà chết thì biết làm thế nào.
“Ngươi im miệng đi.”
Mặc dù có phù triện hỗ trợ nhưng Phương Trần vẫn bị đau đến mức mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy. Nhưng hắn không thể dừng lại, cũng không thể cứ như thế này mãi được. Hắn nhanh chóng mở lò luyện đan ra, bỏ dược liệu, Hắc Ngọc Chi và cả cánh tay vừa đứt vào bên trong. May mà luyện Khí huyết đại đan không cần thiết phải có bất cứ kĩ thuật luyện nào cả, thế nên Phương Trần cũng không cần học kĩ thuật luyện đan.
“Bùng!”
Linh hỏa cứ thế mà cháy rực lên. Dưới nhiệt độ cao, cánh tay của hắn nhanh chóng hóa thành mội dòng khí huyết màu vàng. Đây chính là khí huyết của Thiên đạo trúc cơ. Nhìn thấy vậy, Dực Hung hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn:
“Ngươi…ngươi…ngươi...”
Phương Trần lại đi luyện hóa chính mình hay sao? Đây là tà thuật của ma đạo à? Không đúng! Ma đạo cũng sẽ không làm mấy chuyện như này! Bọn hắn đều luyện hóa người khác, chứ làm gì đã có ai đi luyện hóa bản thân chứ? Phương Trần cũng không có dư hơi sức mà quan tâm đến Dực Hung nghĩ gì, hắn nhịn đau, đợi đến khi Khí huyết đại đan luyện thành liền uống vào. Sau khi uống, có một luồng khí huyết thuần khiết từ trong cơ thể Phương Trần trào lên. Phương Trần lập tức đứng dậy, công pháp Thượng cổ thần khu cũng theo đó mà lưu chuyển...

Bạn cần đăng nhập để bình luận