Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 484 - Trêu Chọc

Mà vì Nhất Thiên Tam không thể dùng chân đạp hai ô cùng lúc nên đến bây giờ hắn vẫn còn đang đứng ở điểm bắt đầu. Mà Dực Hung thì đã nhảy đến điểm cuối rồi. Dực Hung nói với vẻ hài lòng:
“Được rồi. Ngươi lại thua rồi. Coi như là trừ đi một lần ấn Chân Trần. Thế có nghĩa là ngươi còn nợ ta bảy trăm bảy mươi ba lần luyện hóa pháp bảo nữa.”
Nhất Thiên Tam gật gù cơ thể một cái. Hắn cười ha ha một cách ngu ngốc nói:
“Được!”
“Con mẹ nó, cả ngày ngươi chỉ biết trêu chọc đồ ngốc thôi có đúng không?”
Phương Trần thấy vậy thì lập tức bước lên đạp một cước, hùng hùng hổ hổ truyền âm mắng. Dực Hung tỏ ra bất mãn:
“Ngươi mắng ai đấy? Đây là huynh đệ thân thiết như chân tay của ta.”
Nói dứt lời, Dực Hung liền để cho Nhất Thiên Tam nhảy lên đầu mình. Trên đầu hắn liền như xuất hiện thêm một cánh tay.
“Cút.”
Phương Trần liền ném Dực Hung thẳng xuống nước, sau đó để cho Nhất Thiên Tam đi theo sau mình rời đi...Tại phòng khách, khi Phương Trần vừa rời đi thì Lệ Phục đã đi vào rồi. Bây giờ hắn đang ngồi đối diện với Lăng Tu Nguyên. Ánh mắt hắn lướt qua một lượt linh mộc và linh thạch đỉnh cấp được lấy làm chất liệu xây dựng đại sảnh. Đây đều là những thứ do trưởng lão Trương Hòa Phong luyện hóa mà thành. Hắn vừa nhìn, thi thoảng lại nhíu mày, còn cười nhạo nhiều lần. Nhưng mà hắn không nói câu gì cả. Còn Lăng Tu Nguyên thì nhắm mắt lại. Phương Trần đi vào thấy vậy liền nghĩ thầm trong lòng...Khi nãy hai người này lại hàn huyên cái gì đó rồi à? Hay là Lăng Tu Nguyên lại bị chọc tức đến hỏng cả người rồi? Khi vừa thấy Phương Trần xuất hiện, Lệ Phục liền truyền âm nói:
"Hàn xá của ngươi đúng là nghèo nàn thật đấy. Còn chẳng bằng động phủ của ta! Nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của Lăng Tu Nguyên nên ra không nói ra trước mặt hắn. Thế nên ngươi cũng đừng âm thầm để trong lòng, có biết chưa? Thân là tu sĩ, thi thoảng phải ở những nơi rách nát như này cũng là điều rất bình thường.”
Phương Trần:
“...”
Sư phụ à, nếu như nơi này được đặt ở kiếp trước của ta thì nó đã được xem là biệt thự dát vàng, làm từ những chất liêui đỉnh cao rồi đó. Cái sơn động nhỏ bé rách nát của ngươi làm sao mà có cửa so sánh cơ chứ! Vào đúng lúc này, Lăng Tu Nguyên nãy giờ vẫn ngồi im nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra. Một luồng ánh sáng màu tím lập tức bao phủ lên trên người Lệ Phục. Chỉ trong chốc lát, luồng ánh sáng màu tím bỗng hóa thành từng tầng tầng lớp lớp xiềng xích.
Nó phát ra âm thanh sột soạt dày đặc, sau đó liền khóa Lệ Phục lại, treo hắn lên không trung, cầm tù hắn ở trên đó...Phương Trần nhìn chằm chằm đến ngẩn người. Mẹ nó chứ?! Hóa ra Lăng Tu Nguyên nhắm mắt ngồi một bên không phải do hắn bị chọc tức, mà là do hắn đang cố kìm nén để giở trò xấu ư? Dực Hung ướt đẫm người vừa vẩy nước vừa chạy tới. Vừa tới nới, hắn nhìn thấy Lệ Phục bị treo ở một bên thì cảm thấy sợ hãi:
“Ai dám làm Lệ tiền bối của ta bị thương?”
Hắn ta chạy tới, vừa định bảo Phương Trần gọi sư tổ tới cứu giúp thì Dực Hung lại phát hiện ra Lăng Tu Nguyên đang đứng ở một bên. Vừa thấy vậy, hắn liên lẩn người vào trong quần áo của Phương Trần. Lệ Phục giận dữ nói với Lăng Tu Nguyên:
"Vong Sinh, ngươi làm cái quái gì vậy hả?”
Lăng Tu Nguyên làm như không nghe thấy gì hết. Hắn làm ra vẻ mặt như tinh thần cực kì sảng khoái, cười híp mắt đứng dậy. Hắn đi đến trước mặt Nhất Thiên Tam định nói chuyện. Lệ Phục thấy thế thì hét lớn:
“Từ từ đã. Ngươi muốn tranh đoạt đồ đệ với ta ư?”
Lăng Tu Nguyên không thèm để ý tới lời hắn nói:
“Ta tới đây không phải vì muốn thu nhận đồ đệ. Đồ ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi, chỉ vì muốn tìm đồ đệ mà tính kế mưu đồ đủ chuyện hay sao? Ha ha!”
Phương Trần:
“...”
Sư tổ à, ngươi không định nhắc chữ nào về chuyện của muội muội ta hay sao? Sau đó, Lăng Tu Nguyên nhìn Nhất Thiên Tam, hỏi:
“Ngươi chính là cây Tiên Nhan tử đúng không?”
Nhất Thiên Tam đáp với vẻ kính trọng:
“Đúng vậy! Ta chính là cây Tiên Nhan tử Nhất Thiên Tam. Xin hỏi ngươi tên là gì vậy?”
Nghe giọng nói của Nhất Thiên Tam, Phương Trần liền nhận ra khác thường. Có lẽ đối phương đã bị dọa bởi hành động treo Lệ Phục lên của Lăng Tu Nguyên rồi. Lăng Tu Nguyên thấy Nhất Thiên Tam lại chủ động hỏi thăm thì cảm thấy cực kì hiếu kì. Hắn rất ít khi gặp được yêu sủng nào có thiện ý đến vậy. Ánh mắt Lăng Tu Nguyên rất tinh tường. Hắn chỉ cần liếc nhìn là đã nhìn ra được trên người Nhất Thiên Tam và Phương Trần có thú nô ấn. Bình thường thì các yêu thú bị hạ thú nô ấn đều chia thành 2 loại. Ví dụ như một là quá cứng rắn khó bảo, hoặc là sẽ cực kì thích nịnh nọt. Còn Nhất Thiên Tam thì lại cực kì dịu dàng ngoan ngoãn, rõ ràng là hắn ta không hề giống như các yêu thú khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận