Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 506 - Ta Có Hai Chuyện Muốn Nói Với Ngươi

Phương Trần đứng một bên nghe mà trở nên mơ hồ. Tu sĩ hóa thần kì mà cũng cần Triệu Viễn Sơn phí công sức ư? Thiệu Tâm Hà thu lại biểu cảm phức tạp, hắn nói:
"Được rồi, chúng ta cũng nên trở về rồi. Bách phong tỉ thí sắp tới, mong các vị cùng nhau nỗ lực.”
Mọi người:
"Vâng!”
Sau đó, Thiệu Tâm Hà và Phương Trần liền rời khỏi Ấn Kiếm Phong. Đợi sau khi hai người rời đi, tất cả mọi người đêu thở phào một hơi. Một tu sĩ có đỉnh đầu trọc lốc, vừa cao vừa gầy thở dài một hơi rồi nói:
“Mệt thật đấy. Cảm giác gặp hai vị chân truyền một lần thôi mà đã rút cạn hết tinh thần của ta rồi.”
“Đúng vậy đó, nhưng Thiệu sư huynh đẹp trai ngư vậy, ta tự nhiên cũng cảm thấy không mệt nữa.”
Vị nữ tu sĩ khi nãy đứng phía trước khen Phương Trần khỏe mạnh mang vẻ mặt đầy kích động nói. Lại có người nói thêm một câu:
"Được rồi, tất cả trở về nghỉ ngơi đi...”
Triệu Viễn Sơn nghe vậy thì cau mày nói:
“Chẳng nhẽ các ngươi không thể nỗ lực giống Tiêu sư đệ một chút hay sao? Chẳng nhẽ vẫn muốn trong lần bách phong tỉ thí lần này chúng ta lại tiếp tục đứng bét ư?”
Từ khi Tiêu Thanh gia nhập Ấn Kiếm phong, lúc nào hắn ta cũng đang tu luyện. Khác hoàn toàn so với những người ngày nào cũng thưởng hoa ngắm chim, nằm im ngủ ngày. Tu sĩ trung niên gầy gầy cao cao liền nói:
"Nếu chúng ta không đứng bét, vậy thì sẽ khiến cho núi khác phải đứng bét mất. Như thế không hay đâu.”
Triệu Viễn Sơn:
“...”
Nói xong, mọi người tản đi hết. Chỉ có duy nhất Tiêu Thanh là nắm chặt nắm đấm, định tiếp tục tu luyện. Cái hẹn đến Hồi Long tông, hắn nhất định phải đánh thắng Tôn Hạ Long! Muốn như vậy thì hắn cần bỏ ra nhiều nỗ lực hơn nữa mới phải! Sau khi đi ra từ Ấn Kiếm tông, Phương Trần và Thiệu Tâm Hà trở về nơi mà các trưởng lão trực luân phiên ở Xích Tôn sơn- Thanh phong các. Sau khi hai người ngồi xuống ở bên ngoài cửa, Thiệu Tâm Hà liền nói:
“Sư đệ, hôm nay ta tìm ngươi là vì có hai chuyện muốn nói với ngươi.”
“Mời sư huynh cứ nói.”
Thiệu Tâm Hà nói:
"Chuyện thứ nhất đó là về kì hạn trở thành thánh tử. Dựa theo quy định của Xích Tôn sơn, nếu không thể đạt đến Nguyên anh kì trước khi 60 tuổi, vậy thì sẽ không thể trở thành thánh tử được. Lúc đó bắt buộc phải rời khỏi Xích tôn sơn, gia nhập vào các ngọn núi khác!”
Phương Trần nghe vậy thì ngẩn người. Hắn vô thức tính thử tuổi tác của bản thân mình, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ...Chẳng trách lần trước Dư Bạch Diễm nói cho hắn thời gian là 30 năm đêt có thể đột phá lên Nguyên anh kì qua Vân Lam kính. Bây giờ bản thân hắn chỉ còn cách 60 tuổi khoảng hơn 30 năm nữa mà thôi.

Phương Trần nghĩ tới đây cũng coi như là hiểu rõ mọi chuyện rồi. Hóa ra đó cũng là lí do mà vì sao Xích Tôn sơn mạnh mẽ đến vậy nhưng lại ít đệ tử một cách lạ lùng. Kể cả có tính thêm người chưa chính thức gia nhập nhưng mà chắc chắn sớm muộn gì cũng ra nhập là Lăng Uyển Nhi, tính lên tính xuống thì cũng mới chỉ có 10 người. Bây giờ Phương Trần cũng hiểu ra rồi... Hóa ra là do khi đám người đó 60 tuổi đều bị Xích Tôn sơn "sa thải” hết rồi! Nhưng mà Phương Trần cũng không lo bản thân đến 60 tuổi bị "cuốn gói” cút khỏi đây! Sau đó, Phương Trần chợt nhớ tới một chuyện, hắn vô thức hỏi:
“Nếu đã như vậy thì nếu như những đệ tử Nguyên Anh kì khác của các núi khác đến tham gia bách phong tỉ thí, vậy thì những người còn lại biết đấu kiểu gì?”
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến loại thiên kiêu giống như Ngô Mị, nếu như người như hắn tham gia bách phong tỉ thí, vậy thì chẳng phải là có thể diệt sạch những người khác hay sao? Thiệu Tâm Hà bật cười nói:
“Những đệ tử đi ra từ Xích Tôn sơn sẽ không tham gia bách phong tỉ thí. Đây là điều đã được viết rõ ràng trong quy tắc rồi. Trên đời này làm gì có chuyện để cho một đám người thiên kiêu có thiên phú cực kì mạnh mẽ, mỗi giờ mỗi phút đều đang dùng những tài nguyên trân quý nhất của Đạm Nhiên tông để giúp bản thân đột phá lại đi đấu với những đệ tử khác trong nội môn chứ? Làm sao có chuyện đó sảy ra được? Nếu như sảy ra sự cạnh tranh không hề có tính công bằng như thế, chẳng phải là chúng ta đang làm trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Phương Trần nghe vậy thì im lặng. Thiệu Tâm Hà lại nói:
"Hơn nữa, sau khi bọn hắn đi ra từ Xích Tôn sơn, thường thì sẽ đi chỉ điểm cho những đệ tử ở các núi khác trở nên mạnh hơn, không thì cũng sẽ tự đẩy nhanh tốc độ tu luyện để nhanh chóng đến được Phản Hư kì, sau đó trở thành trưởng lão của tông môn, nắm giữ ấn kí và nắm giữ các vị trí quan trọng ở nhiều nơi khác nhau. Thân là thiên kiêu thì nên có trách nhiệm đảm đương những việc mà thiên kiêu cần đảm nhiệm mới đúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận