Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 16 - Đây Là Tình Huống Gì

Phương Trần và thiếu nữ váy lam đều là tu luyện giả, tố chất thân thể đương nhiên không cần nói, họ rất nhanh đã đến đỉnh núi.
“Đi, ở bên này! Đến thẳng phía trước là có thể gặp Hoa trưởng lão!”
Thiếu nữ váy lam dắt Phương Trần đi vào một rừng trúc, đồng thời đưa cho hắn một khối ngọc giản.
“Ngươi rót linh lực vào đây, Hoa trưởng lão sẽ biết ngươi muốn tới thăm hỏi, nàng sẽ cùng ngươi giao lưu thần niềm, khi nào được phép ngươi mới có thể đi vào.”
Phương Trần gật đầu:
“Đa tạ!”
Hắn tiếp nhận ngọc giản xong liền đưa linh lực vào trong, đồng thời thầm nghĩ ở đây thật nhiều người tốt…
Nhưng ngay sau đó, một tình huống bất ngờ xảy ra khiến Phương Trần không kịp đề phòng!
Ầm!
Sau khi hắn rót linh lực vào ngọc giản, rừng trúc lại không gió tự lay động, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nó chậm rãi tách ra, đồng thời đàn tranh trong tay hắn lại không nghe sai khiến, trực tiếp trôi lơ lửng trước người.
Phương Trần ngây dại.
“Đây là tình huống gì?”
Cảm giác nguy hiểm đang đến gần, Phương Trần trước tiên quay đầu muốn chạy.
Nhưng vừa mới xoay người đã xông vào một trận sương mù, căn bản không thấy đường!
Thiếu nữ váy lam sớm đã không thấy tăm hơi truyền đến âm thanh:
“Phương Trần, ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ một chút tư vị của Âm Lâm đi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không thể thông qua khảo nghiệm của Âm Lâm, thì sẽ bị trận pháp của Hoa trưởng lão vây khốn, lột sạch treo giữa Lăng Vân Phong thị chúng ba ngày! Đến lúc đó không những ngươi mà cả Phương gia chỉ sợ cũng mất sạch thể diện!”
Phương Trần sắc mặt đột biến:
“Ngươi vì cái gì lại đối xử với ta như vậy? Ngươi là ai?”
Mẹ nó, tình huống gì thế này?
Hắn rõ ràng nhớ rõ, nguyên chủ trong trí nhớ không hề đắc tội thiếu nữ này. Tại sao nàng lại nhằm vào hắn?
Hắn chỉ tốt bụng muốn đến trả đồ, tại sao còn rơi vào bẫy?
Ai cho ta lương thiện?
Thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn không?
“Phương Trần, ta vì sao đối xử với ngươi như vậy, chính ngươi còn không rõ sao?”
Thiếu nữ váy lam mang vẻ mặt như chịu oan khuất lớn nhất thiên hạ nhìn Phương Trần, nhất thời lên cơn giận dữ quát:
“Lúc ngươi làm nhục Tiêu Thanh ca ca có nghĩ tới ngày hôm nay?”
“Lúc ngươi muốn cùng Tiêu Thanh ca ca quyết đấu, Lăng Uyển Nhi ta đã thề với trời, nếu như Tiêu Thanh ca ca xảy ra chuyện, ta nhất định phải trả lại cho Phương Trần ngươi gắp trăm lần!”
“Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu trở về ngươi vẫn không giải trừ khế ước sinh tử, ta sẽ cho ngươi biết, đó chỉ mới là bắt đầu!”
Nghe Lăng Uyển Nhi nói xong, Phương Trần như bị sét đánh:
“Hả?”
Hóa ra nàng ta chính là thanh mai trúc mã của Tiêu Thanh, Lăng Uyển Nhi!
Phương Trần nhất thời gấp gáp:
“Không phải đâu sư muội, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi trước tiên thả ta ra ngoài, nghe ta giải thích đã, ta và Tiêu sư đệ…”
“Ta không nghe!”
Lăng Uyển Nhi chỉ xem như Phương Trần đang ngụy biện, sao có thể kiên nhẫn nghe hắn nói hết, lập tức cắt ngang nói:
“Ta chỉ nói đến đó thôi, chuyện tiếp theo ngươi tự mình mà hưởng thụ cho tốt đi!”
Nói xong Lăng Uyển Nhi đắc ý quay người rời đi.
Trên thực tế, Lăng Uyển Nhi vốn dĩ đến đây là vì muốn lấy đan dược cho Tiêu Thanh.
Nhưng nàng không ngờ tới sẽ gặp Phương Trần ở đây.
Thế nên nàng liền nhờ cậy sư tỷ Lăng Vân Phong cho nàng cơ hội trừng trị tên ác thiếu này!
Sau khi ra khỏi Âm Lâm, Lâm Uyển Nhi nhìn về phía mấy vị sư tỷ trông coi Âm Lâm, dịu dàng nói:
“Sư tỷ, nhờ các ngươi trông coi tên xấu xa này!”
“Yên tâm, chúng ta sẽ làm!”
Các vị sư tỷ mỉm cười gật đầu, các nàng tuy sống ở nội môn, không biết ngoại môn còn có nhân vật như Phương Trần.
Nhưng thấy Lăng Uyển Nhi luôn luôn đơn thuần hoạt bát, thiện lương ôn hòa lần đầu tiên căm ghét một người như vậy, hơn nữa còn nói ra những chuyện xấu Phương Trần từng làm, khiến tất cả mọi người có cái nhìn chán ghét với Phương Trần, nên họ cũng không ngại giúp Lăng Uyển Nhi dùng Âm Lâm tra tấn hắn.
Dù bị Hoa Kỳ Dung phát hiện, các nàng cũng sẽ nói dối là Phương Trần chủ động muốn đi vào…
Cùng lúc đó, Phương Trần sau khi sa vào Âm Lâm lớn tiếng gọi tên Lăng Uyển Nhi vài lần đều không nghe đáp lại, lúc này tức đến mức sắp hộc máu…
Mẹ nó!
Nghiệp chướng mà!
Đúng lúc đó!
Keng!
Tranh tranh tranh!
Đàn tranh treo trước người Phương Trần đột nhiên vang lên…
Một giây sau, trong rừng trúc quanh quẩn một âm thanh mị hoặc:
“Người vượt qua Âm Lâm có thể nhận được đan dược! Người không vượt qua được sẽ bị trừng trị!”
“Quy tắc Âm Lâm như sau, đầu tiên cần trình diễn một từ khúc có thể làm rung động âm trúc…”
Nghe thanh âm này, con ngươi Phương Trần trong nháy mắt trừng lớn.

Khương Ngưng Y sau khi thông qua Hải Quy Đài trực tiếp đi thẳng tới Lăng Vân Phong tìm người, nàng cảm thấy đại khái Phương Trần sẽ tới nơi này.
Bởi vì nàng thấy Phương Trần ôm đàn tranh!
Nơi có liên quan đến đàn tranh nhất Đạm Nhiên Tông ngoại trừ Bách Nghệ Uyển ở Ánh Quang Hồ Phong ra thì chỉ còn Lăng Vân Phong.
Mọi người đều biết, trưởng lão Hoa Kỳ Dung của Lăng Vân Phong tinh thông nhất là đàn tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận