Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 510 - Ý Tại Ngôn Ngoại

Bởi vì trong nhận định của tổ tiên Đức Thánh tông, khi mà tất cả những hành động của ngươi đều có thể né tránh hết tất cả những việc lương thiện thì cũng chứng tỏ rằng ngươi hiểu rõ được sự lương thiện thật sự ở trên đời này là gì rồi. Nhưng mà thật sự thì định nghĩa của sự lương thiện trên đời này quá rộng lớn. Thế nên cũng chỉ có duy nhất tổ tiên của Đức Thánh Tông có đủ khả năng để gánh vác hai chữ lương thiện này thôi! Nhưng giờ khắc này, trước cửa Thánh Đức đường lại vắng đi những tiếng tụng niệm các phẩm chất tốt mà bình thường vẫn luôn rất ồn ào náo nhiệt. Bây giờ ở đó chỉ có 3 người đứng thẳng, cúi đầu chờ đợi.
Trong số đó có 2 người là người mà ngày đó đã xuất thủ ở động Thiên Ma, muốn cố gắng luyện hóa Du Khởi, Phương Trần và Dực Hung, còn muốn tính kế Lăng Tu Nguyên- Hoài Mẫn và Hậu Đức. Còn người còn lại là một người đàn ông trung niên bụng phệ đeo vàng bạc trên người. Từ y phục cho đến hoa quan trên người hắn, không có chỗ nào không phải là dùng tơ lụa xa xỉ nhất của tu tiên giới tạo thành. Mà thứ làm cho người ta khó rời mắt nhất đó chính là chuỗi dây chuyền vàng cực kì to lớn trên cổ hắn. Trên chiếc dây chuyền đó tỏa ra một khí tức cực kì lớn.
Rõ ràng đây là một thiết kế rất quê mùa, nhưng lại làm cho người nhìn có một cảm giác rất cao quý, ưu nhã, xa hoa. Điều này làm cho cả Hoài Mẫn và Hậu Đức đều sinh ra một loại dục vọng mong muốn có được nó. Người này chính là Cam Bần! Cam Bần ngẩn đầu lên nhìn Thánh Đức đường, hắn ta vừa há miệng liền lộ ra một hàm răng vàng. Hàm răng vàng vừa lộ ra, linh lực liền tiêu tán hết trong một thoáng, lại còn làm cho người ta có cảm giác miệng tỏa ra hương thơm. Đây không phải là loại vàng bình thường, mà là vàng nguyên chất lấy từ bí cảnh, là vật thuộc thiên địa ngũ hành mà bất kể cường giả nào cũng dùng để xây dựng một bí cảnh nho nhỏ cho riêng mình. Lúc này, nhìn một mồm toàn răng vàng của Cam Bần, Hoài Mẫn nghiến răng chặt đến mức như muốn nát răng...
Đây đều là những thứ hắn ta vất vả tích cóp lại được, cuối cùng lại bị Cam Bần lấy đi tất cả, vậy thử hỏi làm sao mà hắn ta không tức giận cho được? Nhưng mà hắn ta cũng không dám phản kháng. Cam Bần cũng không hề cướp của hắn ta, đây đều là do hắn ta tự mình tự nguyện lấy ra. Chỉ là số lần mà hắn tự nguyện lấy ra hơi nhiều mà thôi. Lần trước, Cam Bần bảo Hoài Mẫn đem nhẫn trữ vật về đây thì nhìn lướt qua vài lần, sau đó thì bảo Hoài Mẫn cứ tự nguyện lấy ra vài món quà nho nhỏ là được rồi. Mà số lần hắn phải tự nguyện lấy chính là hơn 200 lần! Cam Bần mỉm cười lộ ra hàm răng vàng, hắn mở miệng nói, giọng nói vang vang trong trẻo, mang theo vẻ cực kì ưu nhã và liêm khiết:
“Hai vị sư đệ, các ngươi không cần vội vã như vậy đâu. Chỉ khoảng 20 ngày mà thôi. Dù sao thì cũng cần chút thời gian để gọi thức tỉnh được 3 vị sư huynh mà!”
Hậu Đức và Hoài Mẫn khiêm nhường nói:
“Sư đệ hiểu rõ, chúng ta cũng không lo lắng.”
Cam Bần hơi mỉm cười:
"Ừm, vậy là được rồi.”
Nụ cười của hắn cực kì chói mắt, làm cho hai người họ không dám nhìn thẳng. Cả hai vội vàng cúi đầu xuống. Vừa nghe nói chuyện Lệ Phục- người đã phi thăng- vừa trở lại nhân gian, Cam Bần sợ đến mức phải nhanh chóng đi mời ba vị sư huynh Thanh Tuyệt, Hiền Minh và Ôn Lương ra. Nhưng mà vì không dễ gọi được Đại Thừa, vậy nên sau khi phát tín hiệu đi, ba người họ liền yên lặng đứng đợi. Mà lần này thời gian đợi đã qua 20 ngày. Trong 20 ngày này, Đức Thánh Tông phái người truyền tin tức đến nói Đạm Nhiên tông đã phái người đến đây để phục thù. Mong miệng người truyền tin đều là Đạm Nhiên tông nói mấy câu như Đức Thánh tông là loạn thần tặc tử, tính kế Đạm Nhiên tông, tất cả đều sẽ chết không yên...

Tông chủ của Đức Thánh tông vừa liên tục phái người đến ứng phó, sau đó cũng liên tiếp bị đánh bại. Song song đó, hắn ta cũng tìm người đi đến thương lượng với tổ sư. Trên thực tế, lí do mà người của tông chủ Đức Thánh tông phái đi liên tiếp bị đánh bại không phải là vì họ yếu kém đến mức nào, mà là do thực ra những người hắn phái đi không phải là người của Đức Thánh tông. Thân là tông chủ Đức Thánh tông, cái đầu tiên mà hắn suy xét đến tất nhiên là mỹ đức. Vì để trở thành được một người chí tông vô tư, tất nhiên là hắn sẽ phái những người vừa chẳng hề có địa vị gì trong tông, thực lực vừa yếu kém ra nghênh chiến rồi. Đồng thời, tông chủ của Đức Thánh tông còn phái người đến thương lượng với sư tổ, nói rằng bây giờ bọn chúng đánh thua liên tục, cần đến sự giúp đỡ của sư tổ.
Ý tại ngôn ngoại, tốt nhất là để cho ba vị sư tổ đưa thêm linh thạch, dược liệu, pháp bảo nhiều một chút. Nhưng mà lần này tông chủ Đức Thánh tông tính toán gần như là công cốc, không thu được gì cả. Ba vị sư tổ trực tiếp coi như không nhìn thấy gì cả. Trước khi ba vị sư huynh xuất quan ra quyết định thì bọn hắn sẽ không chịu ra mặt bắt đầu khai chiến với Đạm Nhiên tông. Thế nên tông chủ của Đức Thánh tông chỉ đành tiếp tục sự chí công vô tư của mình, tiếp tục phái người ra đánh đánh một chút mang tính tượng trưng. Nếu như gặp phải chuyện làm tổn hại đến lợi ích của tông thì hắn ta sẽ phái vài người ra ngăn chặn, ép người của Đạm Nhiên tông lùi lại một chút....
Bạn cần đăng nhập để bình luận