Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 131 - Lựa Chọn

Hơn nữa nếu như có cường giả tu vi Đại Thừa đến sử dụng trận pháp này thì cường độ làm rối loạn của nó sẽ còn mạnh hơn nữa. Đến lúc đó thì kể cả là Đại na di phù của Khương Ngưng Y cũng đừng hòng có thể sử dụng. Tất nhiên, bình thường thì sẽ chẳng có cường giả Đại thừa kì nào sẽ tự nguyện hy sinh thọ mệnh của mình để sử dụng trận pháp này cả...Chính vì thế nên bọn hắn mới cảm thấy có lẽ là do mệnh đăng của Phương Trần bị trận pháp này ảnh hưởng.
......
“Huyết nhục ma bàn đại trận được khởi động ở Hải quy đài không làm các đệ tử khác bị thương chứ?”
Sau khi tờ giấy màu vàng cháy hết, Lăng Tu Nguyên mới nhớ ra rồi chợt hỏi.
"Không có ạ.”
Hoa Kì Dung lắc đầu:
“Có lẽ là trong lòng Dư Xương vẫn còn một chút thiện niệm. Hắn ta để cho các đệ tử khác giải tán gần hết, thế nên gần như không có ai bị ảnh hưởng gì cả.”
“Hửm?”
Lăng Tu Nguyên chau mày, hắn bắt đầu cảm thấy hình như việc này không đơn giản đến vậy.
“Vì sao lại như thế? Chẳng phải hắn ta đã phản bội lại Đạm Nhiên tông, đầu quân cho yêu tộc rồi hay sao? Tại sao còn quan tâm đến sinh mạng của đệ tử trong môn phái chứ?”
Hắn luôn nhận định rằng Dư Xương đã phản bội Đạm Nhiên Tông, chỉ huy yêu thú làm bậy, trở thành một kẻ xấu xa rồi. Nhưng bây giờ tại sao hắn lại vẫn còn có một chút thiện niệm?
“Đây cũng là điều mà chúng ta cảm thấy rất khó hiểu!”
Hoa Kì Dung nói:
"Thực ra đệ tử có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Trên đời này ta ghét nhất chính là loại người nói chuyện cứ úp úp mở mở, cố tình đánh đố người ta. Ngươi cứ nói thẳng là được rồi!”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói. Hoa Kì Dung:
“...”
Cũng không biết ban nãy là ai cứ ở đây thích nói chuyện đánh đố người khác! Hoa Kì Dung nói:
“Ta nghe Phương Trần nói, Dực Hung tự nhận là lần phản loạn này là do một vị tiền bối trong thú lao tạo ra chỉ để cho hắn ta thoát ra ngoài. Vị tiền bối kia còn chỉ dẫn Dực Hung đi tấn công Ngưng Y! Nhưng mà nếu chỉ là để giúp cho Dực Hung chạy thoát thì không cần bọn hắn phải làm lớn chuyện đến như vậy. Thế nên bọn ta cho rằng có lẽ Dực Hung đã bị đại yêu thú mà Dư Xương khống chế lừa rồi! Có lẽ mục đích lần phản loạn này chỉ là để cho Dực Hung ra ngoài giết Ngưng Y! Nhưng chúng ta lại cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm...Mặc dù lúc đó bên trong âm dương lò, Dực Hung đúng thật là có thể có năng lực truy sát Ngưng Y, nếu không thì Ngưng Y cũng sẽ không dùng Đại na di phù để xin cứu viện mà nàng đã cứu Phương Trần luôn rồi.”
Hoa Kì Dung nói. Lúc đó, Khương Ngưng Y lo lắng nếu bản thân không dùng Đại na di phù thì cả nàng cả Phương Trần đều sẽ chết ở bên trong lò âm dương. Thế nên không bằng nhanh chóng cầu xin cứu viện đến, cường giả trong môn phái tới đây không tốn bao nhiêu thời gian cả. Nhưng nàng không ngờ rằng cuối cùng lại bị trì hoãn mất một canh giờ. Chính vì thế mà nàng mới cảm thấy cực kì hổ thẹn với Phương Trần. Nàng cho rằng bản thân mình đã suýt hại chết Phương Trần rồi! Lăng Tu Nguyên tán thưởng nói:
“Ừm. Lựa chọn lần này của Khương chân truyền rất đúng đắn. Làm người phải biết nhận thức rõ ràng thực lực của bản thân ở đâu mới phải!”
“Đúng vậy!”
Hoa Kì Dung gật đầu:
“Nhưng kể cả là Dực Hung có thể giết được Ngưng Y đi chăng nữa thì lần này Dư Xương cũng làm hơi lớn chuyện rồi! Thà hắn tự mình dẫn theo một con yêu thú tu vi Hợp Đạo sau đó truy sát Ngưng Y. Làm như thế thì rủi ro sẽ nhỏ hơn rất nhiều, mà tỉ lệ thành công cũng cao hơn! Thế nên chúng ta cảm thấy có lẽ Dư Xương còn âm mưu nào đó khác nữa, nhưng mà tạm thời chúng ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Khóe miệng Lăng Tu Nguyên hơi hơi nhếch lên. Hắn hiểu rồi. Lăng Tu Nguyên hỏi:
"Xác của Dư Xương có còn ở đây không?”
“Không còn nữa!”
Hoa Kì Dung nhìn sắc mặt của Lăng Tu Nguyên, tim nàng đột nhiên đập nhanh một nhịp. Chẳng nhẽ sư tổ đã biết mục đích thật sự của Dư Xương rồi hay sao?
"Không còn cũng không sao cả, xác của các yêu thú khác có còn hay không?”
Lăng Tu Nguyên hỏi.
“Phần lớn bọn chúng đều đã hóa thành nguyên liệu cho Huyết nhục ma bàn đại trận rồi, chắc chỉ còn 3 con yêu thú ở bên chỗ Lâm Vân Hạc. Ba con đó bị hắn giết thì vẫn còn thôi!”
Hoa Kì Dung nói:
“Lâm trưởng lão bảo giữ chúng ở đó, chờ khi nào Tông chủ về thì để Tông chủ tra xét.”

Vậy thì để ta đến xem xét chút đi. Ngoài ra chúng ta còn cần đến xem qua Dực Hung nữa. Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc cũng chỉ do nguyên nhân đó thôi. Mà có lẽ lí do Dư Xương tha cho các đệ tử bình thường khác cũng có liên quan đến nguyên nhân này đấy!”
Khóe miệng Lăng Tu Nguyên nhếch lên, cười cười ra vẻ thần bí. Hoa Kì Dung:
“?”
Rốt cuộc nguyên nhân này là nguyên nhân nào? Ngươi đừng có nói chuyện kiểu đánh đố nữa có được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận