Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 63 - Một Buổi Tối

Ngày hôm sau, chân trời vừa mới hửng sáng. Trong tiểu viện, máu chảy thành sông. Cả người Phương Trần dính đầy máu, hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mắt lại sáng lấp lánh. Qua một đêm mệt mỏi, nhưng hắn đã dùng một khối Hắc ngọc chi để giúp bản thân tu luyện xong cả tứ chi rồi. Đương nhiên phần lớn lí do khiến hắn có thể tu luyện nhanh như vậy là do hệ thống.
Kể cả có là thể chất đặc thù trong truyền thuyết đi chăng nữa thì cũng không thể tu luyện hết tứ chi trong một ngày như hắn được. Kể cả bọn hắn có sức tự khôi phục lớn đến đâu đi chăng nữa thì khi sử dụng quá độ cũng sẽ làm hao hụt đi máu trong người, dẫn đến mất máu. Nhưng Phương Trần thì khác. Hắn dựa vào BUG của hệ thống mà có thể khôi phục cơ thể không giới hạn. Phương Trần tung một quyền, một luồng cuồng phong có sức công phá lớn theo đó đánh ra. Mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng.
"Đây chính là Thượng cổ thần khu. Từ bây giờ tu vi của ta sẽ là thể tu Trúc cơ nhất phẩm cộng thêm Thiên đạo Trúc cơ nhất phẩm. Nếu như sau này tu luyện thuận lợi, có khi ta có thể lên đến tu vi thể tu Đại thừa cộng thêm Thiên đạo Trúc cơ nhất phẩm. Tuyệt vời!”
Vào giờ khắc này, người luôn cảm thấy tuyệt vọng vì thể chất của mình như Phương Trần cuối cùng cũng tìm kiếm được một chút tự tin.
Tại Nhược Nguyệt Cốc. Phương Trần đã hoàn thành xong giai đoạn nhập môn nên hắn vội vã đến đây tìm Lệ Phục, mục đích là để đòi lấy đoạn công pháp sau đó. Trong đám đông, Phương Trần đi đến vỗ vỗ vai của Lệ Phục, lúc đó Lệ Phục đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai thiếu nữ áo xanh đang chạy trốn chối chết.
“Ai?”
Lệ Phục quay đầu lại.
"Tiền bối, là ta!”
Phương Trần ôm quyền nói. Sau khi Lệ Phục nhận ra người đến là Phương Trần, hắn nhíu mày:
"Ngươi đến đây làm gì?”
“Tiền bối, sau khi ta nghiêm túc học tập phần nhập môn, ta càng cảm thấy công pháp này ảo diệu cao thâm. Nó giống như một thứ gì đó làm con người mê muội, bởi vậy ta mới đem lòng sùng kính, cho nên hôm nay ta đặc biệt tới đây tìm tiền bối, muốn xin mượn phần công pháp tiếp theo. Để một ngày nào đó ta có thể có được sức mạnh và trí tuệ bằng 1 2 phần của tiền bối.”
Phương Trần nói.
“Ừm, ngươi cũng là người biết nói sự thật.”
Lệ Phục nghe vậy thì kiêu ngạo gật đầu, sau đó hắn hỏi:
"Có điều, ngươi có linh dược à?”
“Ta có, nếu tiền bối không tin thì mời nhìn, ta đã tu xong phần nhập môn rồi.”
Phương Trần giơ cánh tay lên. Lúc này Lệ Phục mới sững sờ, hắn lập tức nheo mắt lại quan sát, sau đó thỏa mãn gật đầu:
"Tốt! Không tệ đâu!”
Lệ Phục định nói tiếp, nhưng hắn dừng lại nhìn 4 phía, sau đó hừ lạnh một tiếng:
"Ở đây có quá nhiều người muốn học trộm công pháp. Ngươi đi theo ta.”
Nói xong, Lệ Phục đi ra khỏi Nhược Nguyệt Cốc. Mọi người đứng xung quanh:
“...”
Phương Trần lúng túng lấy tay che mặt, rồi nhanh chóng đi theo. Hai người bọn hắn đến hồ Ánh Quang. Lệ Phục hỏi:
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi tu luyện tứ chi mất bao lâu?”
“Một buổi tối.”
Phương Trần đáp lời. Trên mặt hắn hiện lên nét kiêu ngạo, khóe miệng nhếch nhếch ra vẻ đắc ý. Hắn tin chắc rằng không có một ai có thể vượt qua tốc độ của hắn. Đến cả vận khí chi tử có khi cũng không làm được. Dù sao thì người khác cũng không có hệ thống giúp đỡ như hắn mà. Nhưng Lệ Phục lại nhíu mày:
“Quá chậm! Ngươi không thể tìm ra cách tu luyện xong trong vòng một khắc hay sao?”
Phương Trần:
“?”
Gân xanh trên trán Phương Trần giật giật, hắn nói:
"Tiền bối à, đây có phải là hơi làm quá người khác rồi không?”
“Ta bây giờ có thể tu luyện xong tứ chi trong vòng 1 khắc, tại sao ngươi không làm được?”
Lệ Phục trách cứ. Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ. Ngươi có tu vi gì, còn ta có tu vi gì mà so sánh hả? Nhưng hắn biết Lệ Phục tính khí thất thường, hắn không dám nói ra lời trong lòng, nên chỉ dám cẩn thận cười cười nói:
"Tiền bối à, ngươi tài năng như vậy, giống như thượng tiên thần thông quảng đại, có gì mà không làm được? Làm sao mà có thể đem ta so sánh với ngươi được đúng không?”
“Ừm, cũng đúng.”
Lệ Phục đồng tình với lời nói của Phương Trần. Sau đó hắn thản nhiên nói:
“Đã vậy thì ta cũng không trách phạt ngươi nữa, sau này ngươi tự giác tìm cách tăng tốc độ tu luyện lên là được rồi.”
Phương Trần nén giận đáp:
"Vâng, thưa tiền bối.”
“Từ giờ đừng gọi ta là tiền bối nữa, ngươi bây giờ học Thượng cổ thần khu thì ngươi chính là đồ đệ của ta.”
Lệ Phục nói:
"Sau này ngươi cứ gọi ta là sư tôn là được.”
“Vâng, thưa sư tôn.”
Phương Trần ôm quyền nói. Đối phương dù sao cũng truyền thụ công pháp cho hắn, bảo hắn kêu một tiếng sư tôn cũng không có gì quá đáng cả. Hắn tình nguyện gọi.
"Tốt. Đây là phần công pháp chính của Thượng Cổ thần khu. Nhưng mà nội dung bên trong cần tu vi của ngươi đến tầng tương ứng thì ngươi mới có thể xem được phần công pháp đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận