Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 185 - Thật Thú Vị!

Phương Trần sững sờ.
Cái này là làm gì?
Hóa thân tổ tiên cứ phải thấp hơn mình một cái đầu sao?
Cái này không được!
Nghĩ tới đây, Phương Trần vội vàng cúi người.
Khi Phương Trần cúi người, những bóng người lại lần lượt thu nhỏ lại, khiến thế giới màu mực phiêu dật thanh nhã, lúc này biến thành hệt như một quốc gia thu nhỏ…
Phương Trần:
“...”
Nói như vậy, mình đây có tính là làm tổ tiên lùn đi không?
Sau đó, Phương Trần nói thầm trong lòng, mình hẳn không thể ngay trước mặt các trưởng bốibối, khiến cho hình tượng của các vị tổ tiên thập bé như vậy thì phải?
Ngay sau đó,suy nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh…
Nếu hắn vừa mới cúi đầu, các vị tổ tiên sẽ thu nhỏ lại.
Vậy mình đứng thẳng lên, thì tổ tiên có to ra không?
Mà lúc Phương Trần từ từ ngồi thẳng lên, các vị tổ tiên lập tức thay đổi về hình dạng trước đây.
Phương Trần thấy vậy, ngẩn người, sau đó lại đứng lên.
Các vị tổ tiên trở lại bình thường.
Thấy thế, Phương Trần lại ngẩn người, sau đó thân thể theo bản năng nửa quỳ xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, các vị tổ tiên thu nhỏ.
Phương Trần đứng thẳng.
Các vị tổ tiên biến lớn.
Cúi xuống.
Thu nhỏ.
Đứng thẳng.
Biến lớn!
Ha ha!
Thật thú vị!
Phương Trần vui mừng, không nhịn được cười ra tiếng, kết quả khoảnh khắc tiếp theo, sau khi hắn chợt ý thức được nơi này là nơi nào, nụ cười liền đông cứng lại.
Cả mặt hắn đổ đầy mồ hôi hột.
Xong!
Chơi quá đà rồi!
Mẹ nó bên ngoài nơi này tất cả đều là trưởng bối tông môn đó!
Sau khi Phương Trần xoắn xuýt một lúc lâu…
Bỏ đi!
Khi ra ngoài, chỉ cần giả vờ ngây thơ không biết gì, không biết là các trưởng bối tông môn đang xem là được.
Điều này là tốt cho mọi người!
Cùng lúc đó.
Trước màn nước.
Cả điện Đạm Nhiên đều yên tĩnh.
Mọi người:
“...”
Sau khi kiểm tra xong cuộn tranh Đạm Nhiên không có vấn đề gì, Dư Bạch Diễm người vừa mới vội vã quay lại mặt mũi cũng đờ đẫn.
Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ.
Tiểu tử này, dũng cảm như vậy sao?
Lúc này, Lăng Tu Nguyên không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại, thống khổ phất tay, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ:
“Đi. đi mau, mau gọi hắn ra ngoài cho ra!”
“Vâng!”
Mọi người câm như hến, cả một đám đồng loạt đứng lên, sau đó tranh nhau chen lấn rời khỏi điện Đạm Nhiên.
Thời điểm này ai cũng không dám ở chung một chỗ cùng với tổ sư!
Mà Lăng Tu Nguyên sau khi những người khác rời đi, mở mắt ra nhìn vào nhìn người mặc Áo Giáp Thần Tướng đang cẩn thận đứng bên trong màn nước, hít một hơi thật sau, đầu ong ong…

Bên trong cuộn tranh Đạm Nhiên.
Trong lúc Phương Trần đang lẳng lặng đứng, đột nhiên, giữa không trung xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, theo sau đó không gian bị người xé mở ra một khe hở.
Phương Trần ngẩng đầu trong vô thức, tỏ ra kinh ngạc.
Động tĩnh lớn như vậy?
Sẽ không phải lại có tổ tiên khác đến quỳ ta chứ?
Kết quả, sau khi xuất hiện vết nứt trong không gian, một thiếu niên mặc áo trắng, mặt như quan ngọc.
Thấy rõ ràng ngũ quan của thiếu niên, Phương Trần sửng sốt, có mặt?
Đây là tổ tiên sao?
Có lẽ không phải?
Với cả, sau khi hắn xuất hiện cũng không chạy đến quỳ lạy mình…
Phương Trần lập tức đưa ra phán đoán.
Đây chắc là trưởng lão của tông môn!
Nghĩ tới đây, Phương Trần muốn hành lễ.
Thấy vậy, Dư Bạch Diễm bị dọa đến hồn phi phách tán, hoảng sợ hét lên:
“Từ từ đã! Phương Trần!”
Hắn không muốn chứng kiến tổ tiên biến to, thu nhỏ lại trước mặt mình!
Đặc biệt là, hắn còn biết trong đó có Lăng Tu Nguyên.
Phương Trần Không biết có Lăng Tu Nguyên, còn có thể nói là không biết không có tội.
Nhưng nếu hắn dám để Lăng Tu Nguyên tiếp tục biến lớn nhỏ, hắn ra ngoài liền coi như xong.
“Tiền bối, ta…”
Phương Trần thấy đối phương ngăn cản mình, nhất thời sững người.
Dư Bạch Diễm nói rất nhanh:
“Bản tọa Dư Bạch Diễm, tông chủ của Đạm Nhiên Tông, Phương Trần, ngươi gọi ta một tiếng Dư tông chủ là được. Hiện tại đang trong cuộn tranh Đạm Nhiên, ngươi và ta đều là con cháu đời sau, lý nên bình đẳng, ngươi không cần đa lễ, mau mau đứng thẳng lên!”
Thấy thân thể Phương Trần hơi nghiêng về phía trước, hắn liền sợ mất mật, lão cảm giác rằng có một ánh mắt muốn giết người đang lượn lờ ở sau lưng.
“Vâng! Tông chủ!”
Phương Trần vội vàng đứng dậy.
Mà Dư Bạch Diễm bây giờ không dám xuống đất, sợ bị tổ tiên quỳ lạy.
Đồng thời, hắn còn cảm thấy đau đầu.
Hắn chưa từng thấy bài khảo nghiệm cuộn tranh Đạm Nhiên như vậy!
Thông thường sau khi hắn bước vào, sẽ trực tiếp mang những đệ tử rơi vào trạng thái giác ngộ sau khi được hóa thân tổ tiên chỉ điểm.
Chưa gặp qua cái nào như thế này…
Huống chi, tiểu tử này tiếp nhận quỳ lạy của tổ tông coi như xong, nhưng lại ở trước mặt các trưởng bối trong tông môn đùa giỡn với hóa thân tổ tiên.
Thực sự quá phận!
Nghĩ tới đây, Dư Bạch Diễm chỉ muốn nhanh chóng rời đi:
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận