Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 499 - Quả Cầu

Sau đó, Phương Trần hạ một lệnh với cầu Chân Trần:
“Cút ra khỏi nhẫn trữ vật đi.”
Vèo-- Cầu Chân Trần liền đi vào trong nhẫn trữ vật. Thử nghiệm cả một buổi tối, thứ làm Phương Trần mất sức nhất không phải là việc bắt trẻ con hay là dịch dung, mà việc làm hắn cảm thấy cực khổ nhất chính là thao tác ngược! Việc đó dẫn đến chuyện bây giờ hắn cứ mở miệng lại là lời nói ngược. Đúng lúc này.
“Trần ca!”
Người mà đem Nhất Thiên Tam đi khắp nơi chào hỏi mọi người cả một đêm, cũng bận rộn không kém gì Phương Trần- Dực Hung- chạy đến với một vẻ mặt cực kì hưng phấn. Hắn định chạy đến báo cáo kết quả với Phương Trần. Vừa thấy hắn, cũng đúng lúc Phương Trần định hỏi hắn vài vấn đề. Nhưng lúc này Phương Trần lại vô thức xua tay và mở miệng nói:
“Dực Hung, cút ra ngoài.”
Dực Hung:
“?”
Phương Trần vội vàng cười bồi thêm một câu:
“Xin lỗi, thật ngại quá. Miệng ta bị cướp cò rồi.”
Dực Hung tức giận đến mức cả người run lên:
"Ngươi có ý gì cả?”
Phương Trần:
“Đây là vấn đề do pháp bảo của ta. Không phải ta thật sự muốn ngươi cút đi đâu, mà là ta đang muốn ngươi lại đây.”
Sắc mặt Dực Hung trông rất khó coi:
“Ngươi đừng có lừa gạt ta!”
Phương Trần lấy cánh hoa của Tiểu Hoa Vương ra:
"Ngươi lại đây uống hoa trà đi, để ta giải thích cho ngươi nghe. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta không hề lừa gạt ngươi.”
Dực Hung tỏ ra thỏa mãn cất bước đi đến gần:
"Ừm, ngươi nói đi. Chắc chắn ta sẽ tin lời ngươi mà.”
Phương Trần lấy cầu Chân Trần ra rồi nói:
"Đây, chính là do kẻ này mà ra.”
“Quả cầu này là cái gì vậy?”
Dực Hung nhìn quả cầu tròn trịa màu trắng bóc trước mặt thì giật mình. Nhưng không biết vì lí do gì mà hắn lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Sau đó, Phương Trần liền giải thích cho hắn nghe rõ ràng lai lịch của cầu Chân Trần. Sau khi nghe rõ chân tướng sự việc Lệ Phục đã đập nát ấn Chân Trần, biến nó thành cầu, sau đó lại luyện hóa ngược nó ra sao, Dực Hung vừa bất ngờ vừa không biết nói gì. Dực Hung thò tay ra sờ sờ quả cầu trắng tròn của Phương Trần, sau đó hắn lại vội vàng rụt tay lại, do dự nói:
"Vậy, vậy ngươi để cho hắn ta thể hiện một chút đi.”
Phương Trần nghe thế liền trực tiếp hạ lệnh cho cầu Chân Trần:
"Về đây.”
Cầu Chân Trần viu một tiếng, liền bay ra ngoài. Dực Hung nghe vậy liền kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn theo quỹ đạo mà cầu Chân Trần bay ra, miệng lẩm bẩm nói:
“Đúng là một pháp bảo thật điên... thật thần kì mà! Quả nhiên đây đúng là phong cách của Lệ tiền bối. Vậy Trần ca, nếu ngươi muốn hắn ta quay trở về thì cứ nói là đi ra là được à?”
Phương Trần gật đầu:
“Đúng vậy!”
Đây là lần đầu tiên Dực Hung chứng kiến pháp bảo ngược đời đến vậy. Hắn trở nên cực kì hưng phấn, vội vàng nói:
“Vậy ngươi mau bảo hắn đi ra đi!”
Phương Trần cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu:
“Được!”
Phương Trần vừa ra lệnh xong thì cầu Chân Trần lại viu một tiếng, bay về theo quỹ đạo cũ, đập thẳng vào mặt của Dực Hung... May mà gần đây ngày nào Dực Hung cũng chăm chỉ uống trà, lại thêm việc tu luyện ở trứng Yêu Tổ, thế nên thể phách của hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều! Chỉ một cầu Chân Trần nhỏ bé sẽ không thể tạo thành tổn thương cho hắn được! Sau đó Dực Hung cũng không dám để cho Phương Trần tiếp tục thử nghiệm cầu Chân Trần nữa. Hắn bắt đầu hồi báo lại về chuyện của Nhất Thiên Tam.
Qua một buổi tối đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng Dực Hung cũng đã biết được giới hạn năng lực của Nhất Thiên Tam là ở đâu. Nhất Thiên Tam chỉ có thể giúp cho mười con côn trùng bình thường không có tu vi tăng tu vi lên cùng một lúc. Nếu vượt quá con số này thì Nhất Thiên Tam sẽ trở nên tê liệt, không có tinh thần. Nhưng Dực Hung có một niềm tin rằng sau này con số này sẽ còn tăng lên nữa, thế nên chúng ta không cần lo lắng. Ngoài ra, Dực Hung còn chạy ra ngoài rừng bắt một con chuột có tu vi luyện khí nhất phẩm về, thêm một con gián tu vi luyện khí tam phẩm nữa.
Hắn để cho Nhất Thiên Tam đến chào hỏi đối phương. Trong số đó thì con chuột luyện khí nhất phẩm tăng tu vi lên thành luyện khí nhị phẩm. Còn con gián thì không sảy ra thay đổi gì hết! Hiển nhiên là nếu đối tượng có tu vi vượt quá luyện khí nhị phẩm thì Nhất Thiên Tam không có cách nào giúp đỡ nữa cả. Phương Trần khen ngợi Dực Hung làm rất tốt, hắn tặng cho Dực Hung một ống cánh hoa coi như phần thưởng. Dực Hung vui không tả nổi. Sau khi Phương Trần uống trà hoa xong, tâm trạng hắn vui vẻ, hỏi một câu:
“Vậy cuối cùng ngươi xử lí con chuột và con gián kia như thế nào?”
Dực Hung vừa uống trà vừa vui mừng nói:
“Dù sao cũng đều là huynh đệ yêu tộc với nhau cả, tất nhiên là ta đem bọn hắn về thả trong phủ để tiếp tục sinh sống rồi!”
Cánh tay của Phương Trần cứng đờ lại, sau đó khóe miệng hắn nở một nụ cười mỉm rồi nói:
“Đồ chó chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận