Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 478 - Lấy Ấn Chân Trần Ra

Phương Trần không hề biết chuyện mình vừa có hai sư đệ là hai gốc cây mới, hắn nghe Lăng Tu Nguyên nói vậy thì mồ hôi lạnh trên đầu lập tức tuôn như mưa. Trong lòng hắn thầm nghĩ ở đâu lòi ra 3 đệ tử vậy? Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thương xót cho sư đệ cây của mình. Để hân ta phải chết 3 lần rồi. Lăng Tu Nguyên nói:
“Ngươi nói tiếp về vấn đề đồ bồi lễ đi.”
“Đồ bồi lễ chính là...”
Phương Trần nói tóm tắt lại những việc đã sảy ra trong Đạm Nhiên điện. Sau khi nghe xong, dù đến cả Lăng Tu Nguyên trước giờ luôn là người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú cũng trở nên ngẫn người. Đối với Phương Trần, Lăng Tu Nguyên cảm thấy dù có sảy ra bất kỳ chuyện gì, có dị thường đến mức nào thì hắn cũng không suy nghĩ gì cả. Nhưng lần này hắn lại cảm thấy cực kì kinh ngạc vì chuông chân truyền. Không ngờ tên này lại dám như lời tiên đoán của Xích tôn, lấy ấn chân truyền 5 hợp 1, đổi tên thành ấn Chân Trần. Chuyện vô lí lạ đời như vậy mà hắn cũng làm ra được...Đây đúng là không cần mặt mũi gì nữa mà! Lăng Tu Nguyên nghe xong thì lắc đầu nói:
"Hắn làm chuyện vô lí đến như vậy, chẳng nhẽ không thấy ngại hay sao?”
Phương Trần cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hắn không nói gì cả, giờ nói gì sai nấy. Những lúc như này hắn cảm thấy chỉ cần im lặng đứng nghe là được rồi. Lăng Tu Nguyên nói:
“Được rồi. Ngươi lấy ấn Chân Trần ra đây di. Ta muốn xem xem Lệ Phục đại độ sẽ luyện hóa ấn Chân Trần thành cái thứ gì.”
Phương Trần câm như hến đứng bên cạnh, nghe vậy thì bàn tay của hắn bỗng lóe sáng. Một khối cầu tròn trịa to lớn màu trắng như tuyết lập tức xuất hiện, bay lơ lửng trong không trung. Khối cầu này vừa xuất hiện, bốn phía xung quanh liền rơi vào yên tĩnh. Ánh mắt Lăng Tu Nguyên nhìn chằm chằm. Hắn liếc mắt nhìn một lượt, đây đúng là chất liệu để chế tạo ấn Chân Truyền rồi. Đây là Đạo Vận Hạo Ngọc. Nhưng hắn lại cảm thấy hơi lạ lẫm. Từ khi tông được xây dựng đến nay vẫn luôn tuân theo kiểu dáng của tổ tiên mà tạo thành. Ấn Chân Truyền trong kho còn tồn dư rất nhiêu, chưa sử dụng hết, tại sao bây giờ lại trở nên xa lạ đến như vậy? Phương Trần vội ho khan một tiếng rồi nói:
“Là như thế này...”
Hắn lại kể một lượt câu chuyện, từ lúc hắn mang theo ấn Chân Trần đến trước mặt Lệ Phục nhờ Lệ Phục ngộ đạo, rồi cả chuyện Lệ Phục nói rằng đây là đạo vận rác rưởi, các chuyện kể hết một lượt. Cuối cùng, Phương Trần nói:
"Sư phụ cho rằng hình dạng và trạng thái đỉnh cao nhất và hoàn hảo nhất của pháp bảo trên đời này phải là hình cầu mới đúng. Thế nên, bây giờ thành ra...ngươi hiểu rồi đó!”
Lăng Tu Nguyên nghe xong thì hít sâu một hơi rồi lắc đầu. Cái tên Lệ Phục đó cả ngày chỉ biết mỗi hình cầu...Hắn lấy quả cầu từ tay Phương Trần qua, nhìn một lượt, sau đó nhếch miệng cười lạnh rồi nói:
“Ha ha! Hoàn hảo ư? Hoàn hảo cái con khỉ, cả cái pháp bảo đều luyện hóa ngược rồi!”
Phương Trần nhất thời liền tỏ ra vẻ cực kì kinh ngạc, hắn cao giọng nói một cách khoa trương:
“Sư tổ quả là người có hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng như đuốc. Ngươi vừa liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cầu Chân Trần bị thao túng ngược! Nhưng sư phụ của ta cũng từng nói qua, đây là đạo yểm tướng. Cho nên tất cả các hành động của cầu Chân Trần đều là ngược lại hết! Chỉ cần chuyển lại thành ngộ đạo tướng thì vấn đề liền được giải quyết ngay!”
Lăng Tu Nguyên quả nhiên là một kẻ lợi hại. Hắn ta chỉ cần nhìn quả cầu của hắn một cái liền phát hiện ra quả cầu bị luyện hóa ngược. Nhưng Lăng Tu Nguyên nghe vậy lại thản thiên đáp:
“Ngươi đang nói cái gì thế? Pháp bảo này làm gì có cái gì mà đạo yểm tướng với ngộ đạo tướng cơ chứ?”
“Hửm? Không có ư?”
"Tất nhiên là không có rồi!”
Phương Trần cứng người. Sau đó hắn như nhận ra điều gì, cuối cùng ngây ngẩn lẩm bẩm tự nói:
“Nói như thế thì pháp bảo này thật sự không có phân đạo yểm tướng và ngộ đạo tướng thật hay sao?”
Lăng Tu Nguyên tỏ ra khó hiểu nói:
"Đúng vậy đó! Vì sao ngươi lại tin lời hắn ta nói cơ chứ?”
Phương Trần lẩm bẩm:
"Nhưng...nhưng cái tên này nghe cũng giống thật lắm mà!”
Lúc trước hắn cũng từng nghi ngờ liệu có phải thực ra cầu Chân Trần đúng ra không hề có cái gọi là đạo yểm tướng. Nhưng hắn lại cảm thấy mấy câu mà Lệ Phục nói kia nghe cũng có lý. Thêm cả chuyện cái tên đạo yểm tướng này nghe cũng giống như thật sự có chuyện như thế. Thế nên hắn mới rơi vào hoài nghi...Nhưng chỉ một câu của Lăng Tu Nguyên đã làm phá vỡ ý tưởng của hắn:
“Thế chẳng nhẽ cái tên Vạn Cổ Bất Hủ Thạch nghe không giống thật ư?”
Phương Trần nghe vậy thì lập tức cảm thấy cuộc sống không còn gì để tiếc nuối nữa. Nghe Lăng Tu Nguyên nói như vậy, hắn bỗng cảm thấy nghe cũng đúng! Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, đến cả chuyện hình dạng của pháp bảo mà sư phụ hắn cũng dùng cái tên giả dối không có thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận