Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 438 - Ai Lên Trước?

Thiệu Tâm Hà cũng muốn nói thay Phương Trần để cứu vãn tình hình một chút:
“Ha ha, lời này sư đệ nói cũng có lý, tôi cũng nghĩ như vậy. ”
Những người khác:
“...”
Lúc này, Tôn Đàm nhìn Phương Trần, vẻ mặt nàng ta tỏ ra khiếp sợ hỏi:
“Hóa ra ngươi cũng là thể tu sao?”
"Đúng vậy!”
Phương Trần gật đầu. Tôn Đàm cực kì kinh ngạc. Lần trước khi nàng ta thấy Phương Trần lấy rìu Long Ám ra, hắn tỏ ra cực kì quen thuộc đánh ra hơn 10 phát Toản Tâm Lão Nha thì nàng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới tên này có một chút liên quan gì với mấy thứ như thể tu hay đánh cận chiến cả. Đợi đã! Tôn Đàm đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi nàng ta tìm Phương Trần để luận võ trút giận, hình như Phương Trần có dùng nắm đấm... Nhưng do sau đó Toản Tâm Lão Nha của Phương Trần thu hút sự chú ý của nàng ta quá nhiều, đến nỗi làm cho nàng ta bỏ qua hết những điều này! Bây giờ suy ngẫm kỹ lại thì công kích mạnh nhất của tên này rõ ràng là từ thể tu mà! Nghĩ tới đây, trong lòng Tôn Đàm nghẹn lại đến khó chịu...
Không ngờ Phương Trần lại có được thiên phú thể tu đỉnh cấp. Nếu như năng lực thể tu này của Phương Trần mà chuyển cho nàng ta thì tốt biết bao? Trong lúc Tôn Đàm còn đang khiếp sợ, thì sau khi Ngô Mị phát tiết một trận, hắn ta đang lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Mắt hắn ta đỏ như máu, hốc mắt đen tím, độ lõm ngang hàng với hố Xỉ Sơn mà Phương Trần làm nổ ra! Hắn ta im lặng đứng một lúc lâu, sau đó hắn ta bắt đầu phục hồi lại tinh thần. Hắn ta về phía bốn phía, sắc mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng hốt. Hắn ta nói:
“Tông chủ, các vị, xin lỗi, ta không cố ý đâu!”
Đồng thời, Hám Vô Miên cũng mở mắt ra, hắn ta nhìn mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười thảm thiết như phản chiếu ánh sáng. Hắn vịn vào ván quan tài đứng dậy, nói một cách hấp hối:
“Xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho các vị rồi!”
Thấy khuôn mặt của hai thầy trò bọn hắn trắng bệch, môi tím tái, sinh mệnh mỏng như tơ nhện mà vẫn còn đang run rẩy xin lỗi, tất cả mọi người đều như nghẹn lại. Lúc này, bọn họ đều cảm thấy nếu như còn trách cứ hai thầy trò này thì người có tội lại chính là bọn họ mới đúng... Dư Bạch Diễm xua tay:
“Không sao! Chỉ là các ngươi hãy bồi thường một chút linh thạch và đan dược cho Phạm Chinh và Chu Chử là được rồi. Còn về những người còn lại, nhất là người cực kỳ xuất chúng ưu tú thì các ngươi không cần áy náy xin lỗi làm gì.”
Phương Trần truyền âm với Thiệu Tâm Hà:
“Sư huynh, tông chủ đang nhắm vào ngươi đó.”
Thiệu Tâm Hà nghe được thì bật cười:
“Đúng vậy, đúng là nhắm và ta.”
Sau đó, Dư Bạch Diễm lại nói:
“Nếu như ngươi đã tỉnh lại rồi thì chuẩn bị một chút đi, sau đó chúng ta bắt đầu trận chiến chân truyền. Ngô Mị, ngươi có cần nghỉ ngơi không?”
Ngô Mị mang sắc mặt tái mét lấy thanh đao to ra, hắn ta chậm rãi tháo lỏng tấm vải trắng quấn trên đó ra, rồi nói:
“Tông chủ, ta không cần nghỉ ngơi đâu. Bây giờ trạng thái của ta đang ở đỉnh cao nhất.”
Tấm vải trắng được tháo lỏng ra, một thanh đao to lớn lộ ra trước mắt mọi người. Giờ phút này trong mắt Ngô Mị ngập tràn vẻ chờ mong. Hắn ta chưa từng được thấy Phương Trần ra tay bao giờ, nhưng trực giác của hắn ta nói cho hắn ta biết Phương Trần rất mạnh! Cho nên, hắn ta mới phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy. Tất cả chỉ vì hắn ta muốn thoải mái đánh một trận cùng Phương Trần mà thôi. Dư Bạch Diễm nhìn về phía ba người còn lại:
“Được, vậy thì vẫn theo quy tắc cũ, tất cả rút thăm đi. Người rút thăm trúng sẽ là người đầu tiên thủ lôi đài.”
Mặc dù trận chiến mà hắn ta mong đợi nhất trong lòng là trận giữa Phương Trần và Ngô Mị. Nhất là khi Hám Vô Miên luôn cứ lảm nhảm về thần tướng đạo cốt, điều này càng làm cho hắn ta chờ mong Ngô Mị có thể mau chóng giao thủ với Phương Trần. Dù sao thì Ngô Mị cũng không giống với những người khác! Thời gian trôi qua càng lâu, do cơ chế tự khôi phục thế nên tình trạng thân thể của Ngô Mị sẽ càng ngày càng tốt lên, từ đó mà trạng thái chiến đấu của hắn ta cũng sẽ càng ngày càng kém đi. Nhưng Dư Bạch Diễm không muốn phá hỏng quy củ, cho nên hắn vẫn hy vọng vận may của Phương Trần tốt hơn một chút, có thể trở thành lôi chủ, để cho Ngô Mị là người đầu tiên lên đấu đi! Bốn người cùng ôm quyền nói:
“Vâng! ”
Thiệu Tâm Hà lập tức lấy ống trúc ra, để cho bốn người lấy thăm! Đợi sau khi xem xét kết quả xong, Phương Trần nhấc chân cất bước, hắn đi lên lôi đài nhanh như một tia sét. Thấy thế, cả Dư Bạch Diễm và Hám Vô Miên đều lộ ra nụ cười. Sau khi bước vào trong lôi đài, ánh mắt Phương Trần liếc qua tất cả mọi người trong điện. Khắp cơ thể hắn tràn ra luồng sương màu đỏ. Dòng sương đỏ như dòng nước siết tuôn ra khắp nơi, bao phủ toàn thân hắn. Ánh mắt hắn liếc qua Phí Võ, Tôn Đàm và Ngô Mị:
“Ai lên trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận