Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 151 - Đồ Đệ

"Công pháp của ta gạt người? Ha ha, ta đã thu một tên đồ đệ, bây giờ tu vi của hắn tinh tiến, thực lực cường đại, nếu ngươi không tin, ta sẽ gọi hắn tới!"
Lệ Phục cười lạnh nói.
Nghe vậy, Lý Chí Hinh ngây ngẩn cả người, tiếp đó sợ hãi nói:
"Ngươi thu đồ đệ? Người nào?"

Lý Chí Hinh tái xanh mặt đứng dưới ánh nắng, hắn tức giận đến mức hai tay phát run!
Lại có người bi thảm như vậy, trúng độc thủ của tên này? !
"Phương Trần!"
Lệ Phục ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ngay sau đó đột nhiên cảm ứng được cái gì, hắn đưa mắt nhìn về phía sau lưng Lý Chí Hinh, sau đó nói:
"Hình như hắn cũng tới, vậy thì thật là tốt, ta dẫn hắn đến gặp ngươi, lại để hắn đánh với ngươi một trận!"
"Chờ sau khi ngươi bị hắn miểu sát, ngươi sẽ biết được công pháp của ta đến cùng cường đại cỡ nào!"
Lý Chí Hinh nghiêm nghị quát:
"Chớ có nói hươu nói vượn!"
"Đệ tử có thể bị ngươi lừa gạt, đều là hài đồng vô tri, sao có thể có người đánh bại được ta?"
Nhưng Lệ Phục không có để ý đến hắn, trực tiếp theo biến mất tại chỗ.
Nhìn Lệ Phục biến mất, người trung niên và bà lão áo bào đỏ nhìn nhau, chẳng lẽ tiền bối này không nhìn ra Lý Chí Hinh là thằng điên sao?
Đối mặt với loại người này, cần gì lãng phí thời gian nổi giận với hắn?
Hai người nghĩ không ra lý do tại sao, cuối cùng chỉ có thể kết luận có lẽ Lệ Phục quá nhàn...
Sau đó, hai người tiếp tục vùi đầu gian khổ thu thập Hỏa Sát.
Lúc nghe được cái tên Phương Trần này, Chương Dư biến sắc, truyền âm nói với Vu Hải Long:
"Xong đời, vị tiền bối tính tình không tốt kia sắp tới..."
"Người kia vừa độ kiếp xong, bây giờ lại bị tiền bối mang đến gặp người điên này, khẳng định tâm tình sẽ không tốt."
Vu Hải Long điên cuồng phân tích.
"Một khi tâm tình của hắn không tốt, chúng ta khẳng định sẽ gặp nạn! Nói không chừng còn phải bị đánh hắn một trận!"
"Vậy chúng ta có nên đi hay không?"
Chương Dư trừng mắt liếc hắn một cái, truyền âm nói:
"Đi cái gì mà đi, tranh thủ thời gian thu thập Hỏa Sát!"
"Đúng!"
Lúc này Vu Hải Long mới nhớ lại, bọn hắn tới nơi này là vì Hỏa Sát đó!
Nghĩ tới đây, hai người định lập tức hành động.
Nhưng vào lúc này.
Lệ Phục xuất hiện lần nữa, cũng nói ra:
"Hai người các ngươi khoan hãy đi, ta thấy các ngươi thuận mắt, lưu lại làm nhân chứng chiến đấu cho đồ nhi ta!"
Chương Dư và Vu Hải Long:
"..."
"Được rồi, làm chứng thì làm chứng, tính khí của vị tiền bối này vẫn rất tốt!"
Chương Dư thầm than một tiếng, truyền âm nói với Vu Hải Long.
Chờ Phương Trần miểu sát Lý Chí Hinh xong, lại đi thu thập Hỏa Sát cũng không muộn!
"Được..."
Vu Hải Long gật gật đầu.
Họ nhìn về phía sau lưng Lệ Phục.
Ở sau lưng Lệ Phục đã có thêm một chiếc thuyền bay!
Người ngồi trên đó là Phương Trần và Dực Hung.
Một người một hổ có cùng một tư thế, hai tay song trảo vịn biên giới thuyền bay, hai mặt ngẩn ngơ.
Ngay vừa nãy, sau khi Phương Trần và Dực Hung rời khỏi Đạm Nhiên tông, lại ngồi lên thuyền bay.
Sau khi lên thuyền bay, Phương Trần diễn luyện tất cả công pháp thuật pháp của mình một chút.
Đến núi lửa vạn năm, khẳng định phải chuẩn bị tốt cho chuyện đánh nhau!
Nhưng mà, cũng phải chuẩn bị tốt cho việc gặp được lão quái vật đánh không lại!
Cho nên, hắn còn diễn luyện mấy lần Huyền Võ Tráo, Đạm Nhiên Lệnh, Nhẫn Xích Tôn cùng với không lên tiếng kêu gọi Vong Sinh.
Đây đều là vũ khí ứng phó cường giả cấp độ khác nhau!
Sau cùng, lại kiểm tra độc dược tồn kho, Phương Trần mới yên lòng.
Tuy nói toàn bộ quá trình này rất tốn thời gian.
Nhưng mà, ‘công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí’! (*)
(*): Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén.
Đã muốn ra bên ngoài lịch luyện, nhất định phải suy nghĩ chu toàn không góc chết.
Khí vận chi tử có thể lỗ mãng, là bởi vì có người, có khí vận gánh vác hắn.
Loại người như hắn không thể lỗ mãng!
Một khi lỗ mãng lập tức sẽ xong đời!
Sau đó, Phương Trần làm xong hết thảy mọi việc, thuyền bay đã tới thành Viêm Quang, khoảng cách núi lửa vạn năm cũng chỉ còn một đoạn ngắn.
Tuy nhiên, khoảng thời gian bay này cũng đủ để hắn kiểm tra hai chiếc nhẫn tám tên Hóa Thần đại để lại cho hắn!
Sau đó, Phương Trần móc ra chiếc nhẫn, đắc ý kiểm tra chiến lợi phẩm.
Ngay khi hắn vừa định mở ra.
Đột nhiên, một bóng người đi ra từ trong hư không.
Đối phương mặc áo bào trắng, sắc mặt nghiêm túc, mang theo một cỗ chiến ý không phục trời, không phục đất.
Người tới chính là Lệ Phục.
"Tiền bối!"
Dực Hung vội vàng kêu lên.
"Sư, sư phụ?! Sao ngài lại tới đây?"
Phương Trần đã móc ra hai chiếc nhẫn thấy Lệ Phục lập tức ngây ngẩn cả người.
Sau đó, hắn mới bỗng nhiên nhớ lại...
A đúng rồi!
Sư phụ, một mực bị Lăng tổ sư vây ở chỗ này!
Không đúng!
Hiện tại sớm đã trôi qua một canh giờ, sao Lệ Phục còn ở chỗ này?
Hắn ở chỗ này làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận