Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 254 - Báo Thù

Dực Hung thấy thế, cũng khôi phục kích thước bình thường, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Với hắn, lịch luyện ở Thiên Ma quật cũng rất trọng yếu!
Hắn muốn mượn Thiên Ma để tôi luyện thần hồn của mình, tăng lên thực lực của mình, như vậy mới có thể thuận lợi trở về đảo Càn Khôn báo thù.
Sau đó, Phương Trần đặt lệnh bài khảm vào trong vách đá trước hang động, rất nhanh, sóng ánh sáng lưu chuyển ngoài hang động bỗng nhiên tản mát ra một lực đẩy to lớn, Phương Trần đột nhiên giật mình, vách tường trong động quật có mấy u ảnh đang ẩn núp, nếu không phải sức đẩy đánh lui u ảnh, Phương Trần thậm chí không thể phát hiện được bọn nó.
"A!"
Sau khi sức đẩy phát ra, có tiếng kêu thảm thiết vang lên theo, mấy U Ảnh kia bị đánh lui, biến mất trong tầm mắt Phương Trần.
Thấy một màn này, Phương Trần ro ràng, mấy U Ảnh này chỉ sợ là Thiên Ma trong Thiên Ma quật, luôn tiềm phục trước cửa động Thiên Ma quật, chỉ chờ một cơ hội rời đi.
Tuy nhiên, người phong ấn Thiên Ma quật cũng rất rõ ràng điều này, cho nên đặc biệt an bài lúc lệnh bài mở Thiên Ma quật ra, sẽ đánh lui Thiên Ma.
Sau đó, Phương Trần thu hồi lệnh bài, mang theo Dực Hung cấp tốc chạy vào Thiên Ma quật.
Sau khi tiến vào, Phương Trần sờ lên cằm, nói:
"Có điều, xem ra bọn Thiên Ma này cũng không tính là ngu xuẩn, còn biết chờ ở cửa để chạy ra ngoài."
"Ta nghe trưởng lão Uông Nhuế và trưởng lão Cao Đồng nói, tinh thần bọn nó hỗn loạn, còn tưởng là bọn nó không hiểu gì cả."
Dực Hung bên cạnh vô thức nói:
"Thiên Ma là tên điên, cũng không phải người ngu, ngươi thấy tiền bối Lệ Phục ngu xuẩn sao?"
Phương Trần:
"..."
Hắc.
Nói cũng rất có đạo lý.
Sau đó...
Phương Trần nhấc Dực Hung lên, lắc lư qua lại:
"Ngươi chửi xéo sư phụ ta đúng không?"
"Trần ca, ta sai rồi ta sai rồi..."
Dực Hung cầu xin tha thứ.
Đúng lúc này, một giọng nói thiếu niên trong sáng đột nhiên vang lên:
"Đạo hữu, cớ gì đối đãi sủng thú của ngươi tàn bạo như thế?"
Động tác của Phương Trần và Dực Hung lập tức dừng lại.
"Người nào?!"
Phương Trần kinh hãi, vô thức hướng nhìn lại bên hông.
Hắn hoàn toàn không có ý thức được bên cạnh mình từ lúc nào đã có một người!
Dực Hung cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng nhìn lại!
Chỉ thấy, bên cạnh họ, chẳng biết từ lúc nào, có một tên thiếu niên áo đen đứng đấy, thiếu niên môi hồng răng trắng, diện mạo có phần giống thư sinh yếu đuối.
Nhìn lấy thiếu niên áo đen, Phương Trần lộ ra thần sắc kinh nghi bất định(*), lập tức nói:
"Ngươi là ai?"
(*) Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.
Thiếu niên ngăm đen ôm quyền mỉm cười nói:
"Ta tên là Du Khởi, thánh tử của Đức Thánh tông, xin hỏi tính danh của đạo hữu?"
"Đức Thánh tông?"
Phương Trần nghe được cái tên này thì sững sờ, chợt lập tức lấy Long Ám phủ ra, thối lui về phía trong động quật, trầm giọng nói:
"Ngươi là ma tu?!"
Đức Thánh tông, một trong cửu đại tông môn trong thiên hạ, cũng là tông môn ma tu đại danh đỉnh đỉnh!
Đương nhiên, trong mắt người trong ma môn, họ cũng không phải ma đạo gì, họ tự xưng thánh đạo, mà Đức Thánh tông cảm thấy mình chỉ giết người, không ngược đãi người, mức độ đạo đức vượt xa trình độ bình quân của những tông môn ma đạo khác, cho nên tự phong Đức Thánh tông!
"Đúng vậy!"
Du Khởi thấy Phương Trần nhận ra thân phận của mình thì gật gật đầu, ngay sau đó nở nụ cười:
"Đạo hữu, ngươi còn chưa tự giới thiệu, ngươi tên gì?"
"Ta thấy trên tay ngươi có nhẫn Xích Tôn, chẳng lẽ là đệ tử núi Xích Tôn của Đạm Nhiên tông?"
Phương Trần nheo mắt lại, gật đầu nói:
"Đúng!"
"Ta tên Phương Nhiên, vốn là người của Thiên Huyền phong, sau này gia nhập núi Xích Tôn!"
Đồng thời, Phương Trần cũng chuẩn bị sẵn sàng tùy thời lấy Đạm Nhiên lệnh ra gọi người.
Du Khởi có thể vô thanh vô tức xông đến bên cạnh mình, hiển nhiên tu vi đã vượt qua mình rất nhiều, hắn đánh không lại!
Dù sao, ma tu hung tàn!
Về phần tại sao báo ra cái tên Phương Nhiên, đương nhiên vì người trong giang hồ, phải chuẩn bị vài thân phận giả...
Du Khởi nghe nói như thế, nghiêm túc gật gật đầu:
"Phương đạo hữu, xin chào ngươi!"
Sau đó, hắn nhìn Dực Hung, trong mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ:
"Vị đạo hữu này, ngươi thì sao, ta thấy da lông huyết khí của ngươi, hẳn là Càn Khôn Thánh Hổ tộc đúng chứ?"
"Không sai."
Dực Hung gật đầu, trên mặt toát ra vẻ ngạo nghễ, nói:
"Ta tên Dực Mưu, là cửu hoàng tử của Càn Khôn Thánh Hổ tộc!"

"Dực đạo hữu, xin chào ngươi."
Du Khởi ôm quyền nói với Dực Hung.
Dực Hung đã sống nhiều năm như vậy, ở trong tộc bị coi là phế vật, ở Đạm Nhiên tông lại là tù nhân, căn bản không ai đối đãi hắn như đạo hữu.
Thấy Du Khởi lễ độ như vậy, Dực Hung nhất thời sinh ra mấy phần thiện cảm, thở dài nói:
"Du đạo hữu, chào ngươi!"
"Nghe nói Càn Khôn Thánh Hổ tộc bây giờ có 108 vị hoàng tử hoàng nữ, mỗi người đều là thiên tài kiệt xuất, chỉ là không biết thực lực của Dực Mưu đạo hữu xếp thứ mấy trong các huynh đệ tỷ muội?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận