Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 389 - Cây Mẹ Đẻ Cây Con

Hoặc nếu đợi bản thân hắn đi rồi mà Tiên Nhan thụ vẫn không có phản ứng gì cả, vậy thì hắn định sẽ lấy dao ra chặt vài nhát thử xem sao. Tất nhiên, vì để tránh việc hắn hắn chém một đao làm vỡ luôn Tiên Nhan thụ, hắn đã định chỉ dùng một con dao nhỏ không phải pháp bảo, chầm chậm mà cứa thử xem sao. Nói không chừng cái cây này bị hắn cứa cho đau đến phát khóc thì sao? Không thì hắn có thể dùng cách thứ ba, nếu nhánh cây này thực sự là đồ vô dụng, vậy thì hắn định sẽ đem nhánh cây này trồng thử xem sao, tiện thể đi hỏi thêm kiến thức về hoa cỏ của Vi Nghi - Vi trưởng lão luôn. Nhưng Phương Trần cảm thấy khả năng trồng thành công không cao lắm. Bởi vì nếu có thể trồng thì Lăng Tu Nguyên đã sớm kêu hắn trồng rồi. Còn có kế hoạch thứ 4, thứ 5, thứ 6 nữa...
Tóm lại, Phương Trần đã tổng hợp lại một số cách, hắn định thử nghiệm từng cái một, để thử xem cái cây này có tác dụng gì không. Nhưng hắn cũng không ngờ bản thân lại may mắn đến thế. Vừa mới bắt đầu thử nghiệm cách đầu tiên thì đã lùa được tên này lộ mặt rồi! Từ đầu đến giờ tên khốn này chỉ có giả chết. Bây giờ, Tiên Nhan thụ nhân lúc hắn rời đi liền nhanh chóng hút máu Chí Tôn Bảo Nhân thể của hắn. Hơn nữa nó còn định ngụy trang mà lại nhổ lại máu ra ngoài...Phì! Quả đúng như lời Lăng Tu Nguyên nói, tên khốn này cũng thông minh ra phết, nhưng không phải rất thông minh. Nhưng Phương Trần lại có chút nghi hoặc. Nếu tên này chỉ giả chết, vậy thì tại sao Lăng Tu Nguyên lại không nhìn ra? Làm gì có chuyện tu vi Đại thừa kì lại kém như vậy được đúng không? Hắn đi đến trước mặt Tiên Nhan thụ, đè nén lại cảm giác nghi ngờ trong lòng, lấy ra cái rìu chưa có tên bổ hai nhát lên thân cây rồi hỏi:
"Biết nói chuyện không?”
Tiên Nhan thụ thu lại vẻ hoang mang, phát ra một âm thanh từ bên trong:
“....biết!”
Nghe âm thanh này không thể phân biệt được giới tính, nhưng lại mang cho người ta cảm giác cực kì thành thật. Phương Trần thấy Tiên Nhan thụ phối hợp thì hài lòng gật đầu:
“Được. Vậy chúng ta làm quen với nhau một chút nào. Ngươi tự mình giới thiệu trước đi.”
Tiên Nhan thụ im lặng một lúc lâu không nói gì cả. Phương Trần thấy thế thì cau mày:
"Vì sao không đáp lời?”
Tiên Nhan thụ nghi hoặc nói:
“Mẹ cây dạy ta rằng nhân tộc tôn sùng thực lực! Bây giờ ngươi mạnh hơn ta, vậy thì không phải nên do ngươi tự mình giới thiệu trước hay sao?”
Phương Trần:
“...”
Lại còn cũng lễ phép ra phết đó chứ! Sau đó Phương Trần đối mặt với Tiên Nhan thụ nói:
"Ta tên là Phương Trần, là đệ tử của Xích Tôn sơn Đạm Nhiên tông!”
Tiên Nhan thụ thật thà đáp:
“Chào ngươi, Phương Trần. Ta tên là Nhất Thiên Tam Bách, là cây Tiên Nhan tử!”
Phương Trần ngẩn người:
“Vì sao tên của ngươi lại kì quái thế?”
Nhất Thiên Tam Bách trả lời:
“Ta là cây con thứ một nghìn ba trăm của cây Tiên Nhan mẹ. Thế nên ta có tên như vậy!”
Phương Trần nghe thế thì xoa xoa cằm, trong lòng thầm suy tính, nhưng ngoài miệng hắn vẫn hỏi:
“Thiên Tam, vì sao cây Tiên Nhan mẹ phải để lại nhiều cây con đến như vậy?”
Nhất Thiên Tam Bách trả lời:
"Phương Trần, cây Tiên Nhan mẹ làm như vậy là để kéo dài sinh mệnh của Tiên Nhan thụ! Nếu có cây Tiên Nhan con có thể tồn tại thì nó có thể lớn thành cây Tiên Nhan thụ mới, làm cho chủng tộc của chúng ta lớn mạnh lên.”
Phương Trần hỏi:
“Vậy ngươi có biết bây giờ các anh chị em của ngươi đang còn sống hay không?”
Nhất Thiên Tam Bách trả lời cực kì thật thà:
“Không có, theo như cảm ứng của ta thì ta không biết tung tích của cây mẹ đang ở đâu cả, còn các cây con khác thì tất cả đều chết cả rồi!”
Phương Trần nhíu mày:
"Vậy thì không phải ngươi chính là cái cây duy nhất còn sống sót hay sao?”
Nhất Thiên Tam Bách:
"Đúng vậy!”
Phương Trần nghe thế thì khẽ gật đầu. Xem ra tộc Tiên Nhan thụ sống sót sinh sôi cũng không dễ dàng gì cả. Nhưng thực ra điểm mà hắn quan tâm lại là một vấn đề khác...Phương Trần hỏi:
“Thiên Tam, vậy thì ngươi có tác dụng gì với ta chứ?”
Nhất Thiên Tam Bách hơi ngưng lại rồi hỏi:
"Nếu không có tác dụng gì cả, vậy thì ngươi sẽ giết ta ư?”
Phương Trần rất thích tính cách thẳng thắn của tên này. Hắn đáp:
“Đúng vậy.”
Nhất Thiên Tam Bách nói:
“Vậy thì ta có ích với ngươi đó.”
Phương Trần bị lời nói dối không hề thông minh chút nào của tên này làm cho khựng lại. Hắn truy hỏi:
"Vậy thì chỗ có ích của ngươi là gì?”
Nhất Thiên Tam Bách nói:
“Ngươi mong ta có ích ở điểm gì?”
Phương Trần suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tốt nhất là có thể giúp ta trở thành tiên tôn.”
Nhất Thiên Tam Bách trả lời một cách không hề do dự:
“Vậy thì ta có thể giúp ngươi trở thành tiên tôn.”
Phương Trần im lặng một lát, hắn bắt đầu hoài nghi liệu có phải tên khốn này đang chơi hắn hay không. Đây là đang gây chuyện có phải không? Làm gì có tù binh nào dám làm thế này đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận