Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 439 - Ai Lên Trước? 2

Cả Tôn Đàm và Phí Võ đều nhìn về phía Ngô Mị. Đây chính là lúc Ngô Mị suy yếu nhất, lực chiến của hắn ta cũng đang đạt mức đỉnh cao, thế nên tất nhiên bọn hắn muốn nhường cho Ngô Mị đánh với Phương Trần xong rồi tính. Ngô Mị cười thảm:
"Phương sư huynh, ta lên trước!”
Vừa dứt lời, hắn ta liền nhảy lên giữa không trung, thân hình nhanh như gió, làn áo đen tốc lên. Ầm! Hai chân Ngô Mị đạp xuống đất, trong mắt hắn lộ ra sự hưng phấn điên cuồng. Thanh đao to lớn vung lên trời, đao mang màu đen bóng, trong thân thể hắn toát ra một luồng khí thế huỷ diệt mạnh mẽ. Mà cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể Phương Trần cũng ngưng tụ lại Khải giáp thần tướng xong. Giáp như bao phủ toàn thân hắn, chỉ lộ ra con ngươi rất bình tĩnh. Một khắc sau, sau khi thấy hai bên đều đã chuẩn bị xong, Dư Bạch Diễm liền thản nhiên nói:
“Bắt đầu đi!”

Khoảnh khắc Lâm Dư Bạch phát ra âm thanh thì Phương Trần và Ngô Mị cùng di chuyển.
Thạch đài khổng lồ như một bàn cờ ngọc bạch lơ lửng trên không trung, mà trên bàn cờ có hai bóng người màu đỏ và đen đang lao về phía nhau.
Lúc này, Phương Trần một thân Thần Tướng Khải vẫn bình tĩnh, tay trái và tay phải không biết từ lúc nào xuất hiện chiếc rìu Long Ám mới cùng sương đỏ ngưng tụ tạo thành lưỡi rìu chiến màu đỏ.
Rìu chiến sương mù đỏ đang nhanh chóng dung hợp với rìu Long Ám mới với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Đây chính là “Thần Tướng Dung Binh”!
Dưới sự dung hợp của sương mù đỏ, những viên đá rơi xuống từ Đại Ngộ Đạo Tiên Thạch đều nhuốm màu đỏ như máu rất chói mắt, khiến khí thế càng thêm cuồn cuộn và hùng vĩ.
Phương Trần cầm chiếc rìu chiến sương mù đỏ như tia chớp đỏ tiếp cận Ngô Mị.
Hai người đồng thời tiến công nhưng tốc độ của Phương Trần nhanh hơn.
Thấy vây, Ngô Mị không hề ngạc nhiên mà vô cùng hưng phấn, đôi mắt đen trũng sâu hừng hực ý chí chiến đấu, dường như rất sung sức.
Khi Phương Trần từ không trung tiến gần, Ngô Mị vốn đang giơ cao cánh cửa đại đao chĩa vào háng Phương Trần, hắn không chút do dự lập tức chém tới.
Thấy vậy, sắc mặt Phương Trần không đổi, chiếc rìu chiến sương mù đỏ cũng có khí thế vô cùng hung hãn , trực tiếp chặn đứng cánh cửa đại đao màu đen.
Ầm!
Sương đỏ cùng ánh đen của đao kịch liệt va chạm, hai luồng lực lượng hung mãnh va chạm chấn động, lấy hai người làm tâm điểm nổ tung một tiếng đinh tai nhức óc, vang vọng toàn bộ đại điện.
Nhưng sau tiếng nổ kinh hoàng như vậy, thân hình của Phương Trần vẫn không có chút run rẩy hay lùi về sau, thay vào đó, hơn chục chiếc rìu với tốc độ vũ bão
chém vào Ngô Mị không chút do dự.
Chỉ với một đao mà muốn hắn lùi bước?
Chưa đủ.
Đoang đoang đoang!
Ngô Mị nhất thời không thể phản kích chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ…
Thấy vậy, sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Giao đấu với một tên điên dám đổ lỗi cho người khác trong khi rõ ràng hắn đã chủ động yết quan khởi sàng mà Phương Trần lại có thể hung mãnh áp chế hắn như vậy.
Quả nhiên không thể khinh thường thực lực của Phương Trần.
Nhưng khi Ngô Mị sắp bị chém thành từng mảnh, Hám Vô Miên không chút lo lắng, ngược lại càng ngày càng cao hứng cùng với sắc mặt tái nhợt, tựa như tâm nguyện trước khi lâm chung của hắn đã được thực hiện, lẩm bẩm nói:
“Đủ rồi, sau trận chiến này có thể kết đan rồi.”
Phạm Chinh và Chu Chử thấy thế, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn cực độ, vội vàng lấy ngọc giản ra, ghi lại phương thức chiến đấu của Phương Trần, chờ về tiếp tục thảo luận.
Sau hơn chục chiếc rìu, Phương Trần vẫn không dừng lại, hắn trực tiếp nắm bắt sơ hở và đá vào ngực Ngô Mị.
Hắn có ấn tượng tốt đối với Ngô Mị, vì vậy, để thể hiện sự tôn trọng đối với Ngô sư đệ hắn quyết định chỉ dùng Thần Tướng Khải từ Thần Tướng Đạo Cốt, tuyệt không sử dụng sức mạnh của Thượng Cổ Thần Khu.
Nhưng cho dù chỉ có sức mạnh của Thần Tướng Khải thì Ngô Mị cũng không thể chịu được.
Ngô Mị bị đá mạnh đến mức không còn khí lực để cầm đao.
Phương Trần thấy vậy, ánh mắt bình tĩnh, xoay chiếc rìu trong tay, phát ra tiếng gió rít rất đáng sợ, sau khi xoay người giơ cao chiếc rìu, ánh đỏ bùng cháy trên thân rìu.
Một giây sau.
Ầm!
Tụ lực xong, Phương Trần không nói một lời, trực tiếp chém một rìu về phía Ngô Mị đang không chút phòng bị.
Đúng lúc này.
Ngô Mị đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen bỗng nhiên lộ vẻ hưng phấn, trong miệng phun ra ngụm máu sau khi bị Phương Trần đá, hét lớn:
“Đao Yểm Hóa Y!”
Vừa nói xong.
Toàn thân Ngô Mị phát ra vô số ánh đao màu đen, chẳng bao lâu, ánh đao biến thành hàng chục cánh cửa đại đao, những tiếng vù vù lần lượt vang lên, lao thẳng về phía chiếc rìu chiến Phương Trần chém xuống,
Đoang đoang đoang!
Phương Trần điên cuồng chém để chặn đại đao.
Nhưng sau khi giải quyết được làn sóng công kích này, hắn nhìn trạng thái của Ngô Mị, ánh mắt trầm xuống.
Chỉ thấy, trên chiếc ngoại bào màu đen đang tỏa ra lớp ánh đen, giống như dòng sông chảy trong đêm không trăng, lưu chuyển vô tận, sinh sôi không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận