Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 125 - Ba Con Yêu Thú

Bởi vì thực tế là hai người không hề dùng linh lực để xem. Hơn nữa, chuyện Phương Trần chỉ có tu vi luyện khí tam phẩm là chuyện mà ai cũng biết và có ấn tượng rất sâu, nhất thời ai cũng cảm thấy tu vi của hắn khó có thể thay đổi được nên cũng không cần xem làm gì...Lâm Vân Hạc gật đầu:
"Ừm, hắn chính là con yêu thú huyết mạch đế phẩm đó.”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Tú là ngơ ngác, sau đó nàng cảm thấy cực kì kinh ngạc...Huyết mạch đế phẩm là huyết mạch được trời cao ưu ái, nó còn hiếm hơn cả Thiên đạo trúc cơ, gọi nó là đứa con cưng của thiên địa cũng không sai chút nào cả! Vậy mà con trai mình lại có được một sủng thú như vậy, nhất thời nàng cũng không biết bản thân nên tự hào hay nên ngưỡng mộ nữa. Sắc mặt Phương Cửu Đỉnh biến đổi, hắn vội vàng nói:
"Lâm Vân Hạc, chắc là ngươi cũng không có sủng thú huyết mạch đế phẩm đâu nhỉ. Để ta nói cho ngươi biết, con yêu thú ban nãy ta thấy....”
"Ầm!”
Lâm Vân Hạc lại đập nát thêm một cái bàn nữa. Khi Phương Cửu Đỉnh đang cười híp mắt đổi cái bàn khác, Lâm Vân Hạc nghiêm túc nói:
“Con yêu thú này là nhân lúc thú lao sảy ra chuyện, đột nhập vào trong Ánh Quang hồ sơn, mục đích của hắn là mai phục Khương chân truyền...”
Sau đó, Lâm Vân Hạc kể hết mọi chuyện sảy ra ngày hôm đó cho hai người nghe một lượt. Rồi Lâm Vân Hạc nói:
“Khi đó, Lăng Uyển Nhi chạy tới tìm ta, nói Phương Trần saye ra chuyện rồi, nàng bảo ta nhanh chóng tới đó cứu hắn.”
Sắc mặt hai người trở nên lo lắng khẩn trương. Lâm Vân Hạc:
“Lúc đó ta cũng bị dọa sợ, muốn chạy nhanh ra ngoài đi cứu người, nhưng lại bị 3 con yêu thú chặn đường.”
Ôn Tú nói:
“Chính là ba con yêu thú treo ở trước cửa kia hả?”
Lâm Vân Hạc gật đầu.
“Vậy sau đó thì sao?”
Phương Cửu Đỉnh vội vã hỏi. Lâm Vân Hạc nói:
“Đám yêu thú này cứ như có chuẩn bị mới đến đây vậy, bọn chúng phối hợp trận pháp, cố gắng nhốt ta lại đúng 1 canh giờ. Kể cả ta có đốt cháy cả vạn năm thọ mệnh thì cũng không thể thoát ra được! Lúc đó ta càng đánh lòng ta càng lạnh, bởi vì ta cảm thấy Phương Trần chắc chắn sẽ chết khi gặp yêu hổ. Nhưng đợi khi ta giải quyết xong 3 con yêu thú, định chạy đi cứu Phương Trần thì Hoa trưởng lão từ sườn núi đi đến đây. Đến lúc đó ta mới biết Phương Trần không những vẫn còn sống, mà hắn còn bắt được con yêu thú rồi. Nói thật thì lúc đó ta rất bất ngờ, không dám tin tưởng lắm!”
Lâm Vân Bằng nói đến đây, trên mặt hắn vẫn còn nét hoảng hốt của lúc đó, sau đó hắn nói với phu phụ Phương Cửu Đỉnh:
“Nói ra thì ta cũng không sợ đắc tội hai người. Lúc đó trong đầu ta nghĩ...Tên phế vật này mới luyện khí tam phẩm, tuyệt đối không có khả năng hắn đánh thắng được Trúc cơ ngũ phẩm! Kết quả lúc đó Hoa trưởng lão mới nói rõ ràng cho ta nghe về chuyện của Phương Trần. Tên tiểu tử này...ha ha, giấu cũng kĩ đấy! Hắn lừa được hết tất cả chúng ta rồi! Hắn không những không phải kẻ ăn hại, mà thực ra hắn còn là một đứa trẻ lương thiện đến mức hơi ngu ngốc.”
Lâm Vân Hạc nói tiếp:
“Lăng Uyển Nhi hiểu lầm hắn, lừa hắn đi vào trong Âm Lâm. Lần đó nếu như không phải hắn biết đàn tranh thì suýt chút nữa đã làm mất mặt Phương gia rồi, thế mà hắn lại chẳng nói gì cả, mà lại còn lấy đức báo oán, khi âm dương lò phát động đã cứu lấy mạng của Lăng Uyển Nhi và Khương chân truyền. Tháng trước các ngươi chặn hết linh thạch của hắn, lại còn gọi tất cả hạ nhân trở về. Rõ ràng hắn cũng chẳng còn bao nhiêu linh thạch, thế mà trong lúc hắn nghèo như thế, hắn còn tặng ngọc giản và cả một bình Thúy ngọc đan cho Tiêu Thanh. Ta thật sự...ta thật sự cảm thấy rất cảm động. Đột nhiên ta cảm thấy rất hổ thẹn vì đã mắng hắn bao nhiêu năm qua.”
Nói đến đây, Lâm Vân Hạc dừng lại, thở dài một hơi. Hắn mắng Phương Trần hơn 10 năm, mỗi lần hắn thấy Phương Trần đều là hận rèn sắt không thành thép, mắng hắn toàn những lơuf cực kì khó nghe. Đến tận bây giờ hắn mới biết hóa ra Phương Trần đã âm thầm chịu đựng nhiều tới vậy! Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú cũng không nói gì cả. Tất cả rơi vào im lặng. Mà hốc mắt Ôn Tú cũng hơi hồng lên...Nàng cảm thấy khi nãy bản thân hoài nghi Phương Trần là điều rất không nên! Rõ ràng bản thân đã nhìn rõ thế giới ngươi lừa ta gạt quen rồi, thế mà nàng vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn một đứa trẻ lương thiện đến như vậy.
Rõ ràng hắn không hề diễn kịch! Chỉ là do tâm hồn hắn quá thuần khiết mà thôi! Phương Cửu Đỉnh vỗ vỗ bàn, thở dài một hơi, vỗ ngực dậm chân nói:
"Trách ta, tất cả đều tại ta hết! Nếu như ta có thể đem hắn theo bên người thì hắn đã không phải chịu đựng nhiều thứ đến như vậy rồi!”
Lâm Vân Hạc an ủi nói:
"Không sao đâu, không trách ngươi. Phải trách ta mới đúng, chính vì chiến trường Thiên Ma nên mới khiến cho các ngươi cốt nhục phải rời xa nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận