Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 452 - Giải Độc

“Ngươi không cần uống thuốc giải độc à?”
Phương Trần nhìn thấy máu me của hắn ta đầy mặt thì lo lắng hỏi. Dáng vẻ uống thuốc độc này của hắn dọa người thật đấy! Dực Hung ngậm máu trả lời Phương Trần:
“Yên tâm đi, ta thử qua rồi, trong vòng nửa canh giờ loại thuốc độc này không giết được ta đâu!”
Phương Trần nghe vậy mới yên tâm. Sau đó hắn gật đầu:
"Vậy được!”
Lời vừa dứt, Dực Hung nhảy vào trong sân với vẻ cực kì hung hãn. Hắn ta ngạo nghễ hưng phấn nói:
“Ngươi mau mau đến đây đánh một trận với ta đi. Ta cảm thấy bây giờ ta cực kì mạnh luôn đấy! Nếu không phát tiết ra ngoài thì ta cảm thấy ta sẽ kìm nén đến nổ tung mất.”
Dực Hung có thể cảm nhận được huyết mạch đế phẩm đang sôi sục lưu chuyển trong cơ thể hắn! Hắn của bây giờ mạnh mẽ giống nhue mặt trời mới mọc vậy!
“Được!”
Phương Trần lập tức gật đầu, sau đó hắn nhanh chóng nhảy vào sân, dùng một chân đạp bay Dực Hung...Một lát sau, Dực Hung trong hình dạng thu nhỏ dựa sát vào ấn Chân Trần, còn Nhất Thiên Tam thì đứng trên đầu Dực Hung, hai nhánh cây của hắn giơ lên cao cao. Bây giờ Dực Hung đã được giải độc hoàn toàn. Mặc dù độc tố đã tiêu tán hết nhưng sắc mặt hắn ta vẫn cực kì suy yếu. Cú sút khi nãy của Phương Trần sút hắn ta đau thật đấy! Dực Hung buồn bã nói:
“Trần ca, có phải ngươi mạnh quá rồi không? Điều này không hợp lí chút nào, ngươi có hiểu không hả?”
"Ngươi mà cũng muốn so với ta hả? Ngươi còn chưa xem lại xem ngươi có tư cách gì mà đòi so chứ?”
Phương Trần ngẩng đầu, sau đó hắn ngồi trước mặt hai người kia, cau mày hỏi:
“Thế rốt cuộc là khi nãy đã sảy ra chuyện gì? Cái thuật pháp mà sau khi ngươi uống thuốc độc xong dùng mà mạnh lên đó lại là thuật gì nữa?”
"Ta cũng không biết rõ nữa. Ta chỉ biết là khi nãy, sau khi ấn Chân Trần nhận được năng lượng từ Nhất Thiên Tam xong thì hình như có tác dụng ngộ đạo. Chỉ trong chớp mắt mà pháp thuật trước đây ra nghĩ mãi không thông, giờ lại thông suốt rồi.”
Dực Hung trả lời. Phương Trần sờ sờ cằm, hắn yên lặng suy nghĩ:
"Xem ra sau khi được Nhất Thiên Tam điểm hóa, thì ấn Chân Trần lại có tác dụng giúp ngộ đạo. Nhưng khí linh không hề xuất hiện...vậy thì có thể gọi là điểm hóa không?”
Nghĩ tới đây, Phương Trần cảm thấy điều này thật khó tin. Hắn định hỏi Nhất Thiên Tam, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Kiểu nói chuyện và biểu đạt của Nhất Thiên Tam cực kì kém. Hỏi cũng như không hỏi mà thôi. Dù sao thì bản thân hắn vui là được! Sau đó, Phương Trần hỏi Dực Hung:
“Vậy còn phép thuật dùng độc của ngươi là sao? Có phép thuật của ai mà đi uống thuốc độc không hả? Ngươi bị điên à?”
Dực Hung khó xử đáp:
“Ta học theo ngươi mà.”
Nhưng Phương Trần tỏ ra không quan tâm, hắn nói chuyện kiểu khó chịu:
“Ta là hồi sinh, không phải phép thuật. Đồ đần!”
Dực Hung:
“...”
“Được rồi...”
Sau đó, Dực Hung thở dài một tiếng rồi nói:
“Thực ra từ sau khi nhìn thấy ngươi uống thuốc độc rồi hồi sinh, ta đã muốn nghiên cứu thử rồi. Ta muốn thử xem có thể học theo ngươi được hay không! Nhưng với tu vi luyện khí cửu phẩm của ta và cả kinh nghiệm từ huyết mạch cho ta biết rằng nếu bản thân ta muốn tự hồi sinh thì mặc dù rất khó, nhưng thực ra cungc không hề dễ.”
Phương Trần sờ sờ cằm:
“Ngươi nói hay lắm. Mặc dù ta không hề biết gì mấy về nghiên cứu thuật pháp, nhưng nếu ngươi muốn ta cho ngươi ý kiến gì đó về vấn đề này thì ta chỉ có thể nói rằng đây thực sự không phải sở trường của ta. Ta không giỏi vấn đề này.”
Dực Hung nghiêm túc lắng nghe, một lúc sau:
“...Đừng làm tốn thời gian của ta như vậy, Trần ca.”
“Là do ngươi bắt đầu trước mà.”
Dực Hung:
“...”
Sau đó, Dực Hung tiếp tục nói:
“Sau này, ta ngộ ra được nên hiểu theo hướng dùng thuốc độc để trị liệu cho bản thân. Thế thì có thể ra chiêu bất ngờ trong chiến đấu, làm cho kẻ địch khiếp sợ, sau đó dựa vào đó mà công kích đối phương! Nhưng ta đã nghiên cứu theo hướng này rất nhiều lần nhưng không có thu hoạch gì cả. Cho tới hôm nay, được ấn giúp đỡ, ta liền ngộ ra một đạo lí...đó chính là muốn dùng độc để tự chữa trị là điều không thể! Nhưng ta có thể dùng thuốc độc để nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân lên. Điều này có thể!”
Dực Hung nói tiếp:
“Khi ta dùng loại độc dược này, sẽ làm lượng linh lực bị tiêu hao tăng lên, làm cho lượng máu trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn. Bình thường như vậy thì người dùng độc sẽ bị giết chết. Nhưng dưới sự trợ giúp của ấn Chân Trần, ta đã ngộ ra một loại thuật pháp, nó giúp ta có thêt nhanh chóng đưa linh lực và dòng máu để dùng trong chiến đấu...”
Nghe xong, Phương Trần im lặng. Sau đó hắn hỏi một cách thăm dò:
"Vậy thì không phải ngươi dùng luôn một số thuật pháp làm cho huyết mạch nóng lên không phải là hơn à?”
Dựa vào lỗi bug mà bản thân có thề hồi sinh, Phương Trần từng nghiên cứu qua một số thuật pháp khắc mệnh. Ví dụ như làm nóng mạch máu hay huyết tế, mấy loại đó hắn đã nghiên cứu qua. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra, không có gì nhanh gọn đơn giản giống như tự bạo cả. Thế nên cuối cùng hắn chọn không học mấy thuật pháp kia làm gì cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận