Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 14 - 500 Linh Thạch Hạ Phẩm

So với hắn ngoại trừ tuấn lãng đẹp trai, khí vũ hiên ngang, an phận thủ thường, cơ thâm trí xa, xa gần nổi tiếng, tiếng vang thiên hạ, hạ bút hữu thần, thần thông quảng đại, đại hiển thần uy, uy phong bát diện, diện như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, quang minh chính đại, đại gia bạc triệu ra thì không còn gì khác.
Thực sự quá không công bằng!
Phương Trần điều chỉnh tinh thần, tiếp theo đột nhiên thuần thục lộ ra dáng vẻ không coi ai ra gì như thường ngày, dùng khóe mắt liếc Khương Ngưng Y, khóe miệng cong lên khinh miệt nói:
“Sư muội! Muội dám cản đường ta sao?”
“Có biết đường này là đường nhà họ Phương không?”
Dáng vẻ phế vật hung hăng càn quấy được Phương Trần phát huy vô cùng chân thật.

Dứt lời, Phương Trần cảm giác có chút không được tự nhiên, thầm nghĩ…
Diễn xuất vừa rồi của có chút khoa trương rồi, nói không chừng Khương Ngưng Y đã nhìn ra sơ hở…
Than ôi!
Bình thường là người đàng hoàng, thoáng cái đột nhiên phải diễn vai xấu nên có chút không quen.
Khương Ngưng Y nhìn gương mặt ngang ngược kiêu ngạo của Phương Trần, lẳng lặng trả lời:
“Sư huynh, ta vừa mới biết!”
Trong lòng nàng lại đang cảm khái…
Nếu không phải mình đã sớm biết được chân tướng, nhìn thấu khuôn mặt chân thật dưới lớp ngụy trang của sư huynh, giờ phút này nói không chừng cũng đã bị lừa.
Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì sự kiêu ngạo của sư huynh lại quá mức tự nhiên, ghê tởm, khiến người ta nhịn không được muốn cho hắn một kiếm!
Phương Trần cười lạnh nói:
“Nếu biết vậy sao còn không mau chóng làm theo quy củ?”
“Quy củ gì?”
“Trả phí qua đường!”
Phương Trần cười vô sỉ nói.
Khương Ngưng Y móc ra một chiếc nhẫn trữ vật:
“Sư huynh, cái này cho ngươi, 500 linh thạch hạ phẩm có đủ không?”
Nụ cười của Phương Trần bỗng nhiên cứng đờ…
Tình huống gì thế này?
Có chuyện gì vậy?
Ngươi hay lắm Khương Ngưng Y, tuổi còn nhỏ đã không theo đúng kịch bản?
Dựa theo diễn biến bình thường, thân là đệ tử hạch tâm, biết hắn ở đây thu lộ phí thì không phải nên cầm kiếm chém hắn sao? Không trừ gian diệt ác, giơ cao ngọn cờ chính khí sao?
Tại sao lại bỏ tiền thật?
Giờ phút này, Phương Trần đang điên cuồng suy nghĩ, đầu óc gần như bị thiêu đốt, nhất định là có cái gì không đúng mà hắn không biết…
Khương Ngưng Y lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Trần, nàng hỏi:
“Sư huynh vì sao ngươi không nhận?”
Trên đường tới chân núi, Khương Ngưng Y đã lo không biết nên làm thế nào để đem ngọc giản Lưu Ảnh quy thành linh thạch trả cho Phương Trần. Dù sao với phong cách hành sự của Phương sư huynh, chắc chắn sẽ không nhận linh thạch của nàng.
Nhưng hiện tại, không nghĩ tới Phương sư huynh lại chủ động diễn xuất, vậy nàng liền thuận nước đẩy thuyền!
Phương Trần há to miệng:
“Ta…”
Khương Ngưng Y thúc giục nói:
“Sư huynh nhận đi!”
“Ta không nhận!”
Phương Trần dứt khoát nói:
“Hôm nay ta nhất định không nhận, ngươi làm gì được ta?”
Lần này tới lượt Khương Ngưng Y thở dài một tiếng. Ý đồ muốn trả tiền của nàng quả nhiên vẫn bị Phương sư huynh nhìn thấu!
Đã như vậy, Khương Ngưng Y chỉ có thể ngả bài:
“Sư huynh, ngươi lấy đi, không cần cùng ta đóng kịch nữa!”
“Những chuyện kia Tiêu Thanh đều đã nói cho ta biết, ngươi còn ở ngoại môn, không được tông môn phát bổng lộc, lại còn bỏ ra nhiều linh thạch như vậy để giúp sư đệ mua ngọc giản Lưu Ảnh, việc này sẽ khiến cuộc sống của ngươi gặp nhiều khó khăn.”
Phương Trần sững sờ, chỉ chỉ sau lưng Khương Ngưng Y:
“Ngươi nói ai cuộc sống khó khăn?”
Khương Ngưng Y theo ngón tay Phương Trần quay đầu nhìn lại…
Dưới ánh mặt trời, hai bức tượng sư tử bằng vàng ròng uy vũ hùng tráng, rạng rỡ cả một vùng!
Khương Ngưng Y:
“...”
Dường như Phương gia thật sự rất giàu có!
Ngẩn người hai giây, Khương Ngưng Y thay đổi lý do, tính toán tiếp tục khuyên bảo Phương Trần nhận lấy linh thạch.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nàng trừng to mắt.
Chỉ thấy, trước mắt một bóng ma cũng không có, chỉ có một thân ảnh ôm đàn tranh co cẳng phi nước đại, một đường cuồn cuộn bụi mù, lấy tốc độ mắt thường cũng thấy được biến mất ở cuối tầm mắt…
Khương Ngưng Y gấp đến độ quát khẽ:
“Đứng lại!”
Nhưng Phương Trần thậm chí còn chạy nhanh hơn…

Cầm đàn tranh, Phương Trần chạy đến cây cầu nối giữa Ánh Quang Hồ Sơn và Hải Quy Đài, thấy chung quanh dần xuất hiện nhiều bóng người mới dừng lại, đồng thời sắc mặt tối đen, trong miệng thì thào:
“Hay lắm Tiêu Thanh, ta biết là ngươi hại ta…”
“Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú!”
Phương Trần hiện tại rất đau khổ, không biết nên xử lý việc này như thế nào?
Trước đó trong suy nghĩ của Khương Ngưng Y, hắn là tên xấu xa vô sỉ, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, khẳng định sẽ nhận định hắn là đại nhân vật cam chịu tiếng xấu, làm việc tốt mà không cần báo đáp…
Trước sau đối lập, tương phản cực lớn, còn không phải là kéo căng độ thiện cảm lên sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận