Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 390 - Đấu Trí

? Hơn nữa, bản thân nó còn nói chuyện với hắn một cách thật thà như vậy, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình cực kì không thông minh nha! Sau đó, Phương Trần nghĩ nghĩ rồi nhấc cây rìu lên, nhắm vào giữa eo của Nhất Thiên Tam chặt một nhát. Nhất Thiên Tam hoảng hốt:
"Đừng mà! Mau dừng tay lại! Ta học theo lời cây mẹ dạy dỗ, chỉ nói những lời mà nhân tộc các ngươi thích nghe, vậy mà tại sao ngươi còn muốn chặt ta?”
Phương Trần:
“...”
Hắn cười lạnh:
"Ta cực kì ghét người nào hay nói dối. Nếu ngươi nói chuyện thật thà thì ta chặt ngươi làm gì?”
Nhất Thiên Tam nghĩ ngợi rồi nói:
“Ta là cây nói dối, không phải là người!”
“Mẹ nó,ngươi lại còn thích đấu trí với ta nữa đúng không?...”
Phương Trần cực kì phẫn nộ. Tên khốn này còn biết bản thân đang nói dối nữa đúng không? Dực Hung vội biến lớn lên, ôm lấy Phương Trần, ngăn cản hắn:
"Trần ca, bình tĩnh lại nào.”
Đợi đến khi Phương Trần bình tĩnh lại, Nhất Thiên Tam Bách mới hỏi:
“Đấu trí nghĩa là gì?”
Phương Trần bĩu môi:
"Không quan trọng.”
Bây giờ ông đây còn phải giải thích với ngươi nữa hay sao? Nhất Thiên Tam Bách nói:
“Ta biết rồi, cảm ơn công dạy dỗ của ngươi, Phương Trần!”
Phương Trần:
"Ngươi biết gì cơ?”
Nhất Thiên Tam Bách nói:
"Đấu trí có nghĩa là không quan trọng!”
Phương Trần hít sâu một hơi khí lạnh, hắn bỗng cảm thấy hình như tên này không phải đang cố tình chơi hắn đâu. Có lẽ thật ra IQ của tên này không cao lắm thật. Hoặc là lúc cây Tiên Nhan mẹ sinh Nhất Thiên Tam chỉ mới dạy cho nó một số đạo lí cơ bản thô thiển về nhân tộc, làm cho bây giờ tư duy của Nhất Thiên Tam trở nên cực kì thẳng thắn. Nếu so sánh như vậy thì so với lúc mà Dực Hung mới chạy từ thú lao ra thì lúc đó Dực Hung đúng là cực kì thông minh! Phương Trần suy nghĩ một hồi rồi hắn quyết định không hỏi vòng vo nữa mà hỏi thẳng luôn vấn đề mà hắn muốn biết. Hắn chỉ vào Dực Hung, rồi nói với Nhất Thiên Tam:
“Khi nãy trừ ta và hắn ra, vẫn còn một tên đàn ông ở trong này. Ngươi có biết không?”
Hắn không muốn nhắc đến Lăng Tu Nguyên hay sư tổ, để tránh cho Nhất Thiên Tam Bách lại hỏi Lăng Tu Nguyên hoặc sư tổ là ai. Nhất Thiên Tam nói:
"Ta không biết. Lúc ta tỉnh lại thì chỉ nhìn thấy ngươi và tên Càn Khôn Thánh Hổ này thôi!”
Phương Trần nghe vậy thì trầm mặc, hắn đang phân tích xem lời tên Nhất Thiên Tam Bách này nói là thật hay giả. Trên thực tế, nãy giờ Phương Trần hỏi vòng vo nhiều như vậy thực tế là muốn hỏi Nhất Thiên Tam Bách làm như nào đến trốn khỏi sự tra thám của Lăng Tu Nguyên. Nếu nói Nhất Thiên Tam Báchlaays được thuật pháp thần bí gì đó từ Tiên Nhan mẹ mà có thể lừa được cả Đại thừa kì thì tất nhiên Phương Trần cũng cực kì muốn có. Nhưng trạng thái của tên này bây giờ là tu vi gần như bằng không, gần như không giống như là Nhất Thiên Tam Bách đã dùng thuật pháp gì đó để qua mắt Lăng Tu Nguyên đâu. Mà giống như là nó bị một thứ gì đó làm cho thức tỉnh vậy...Đợi một chút! Liệu có phải do máu Chí Tôn Bảo Nhân Thể của hắn hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Trần khẽ động rồi hỏi:
"Vậy tại sao ngươi lại tỉnh lại? Có phải là do ta bôi máu lên ngươi hay không?”

Nhất Thiên Bách Tam nói:
“Không biết, nếu nhưng ngươi cho rằng ta thức tỉnh tỉnh là bởi vì máu của ngươi, có thể ngăn ngươi chặt ta, vậy cũng không sao!”
Phương Trần:
“...”
EQ có, nhưng quá thấp.
Sau đó, Phương Trần lại hỏi:
“Vậy ngươi đã tỉnh, vì sao còn giả vờ chưa tỉnh?”
Nhất Thiên Bách Tam nói:
“Bởi vì mẫu thụ dạy ta, phải thận trọng! Khi có người dùng hết khả năng có thể để giả chết!”
“Vậy sao bây giờ ngươi không giả vờ nữa?”
“Mẫu thụ dạy ta, khi bị phát hiện thì thành thật hợp tác là được!”
Phương Trần giật giật khóe miệng:
“Ha ha, ngươi và mẹ ngươi đều rất lợi hại!”
Trong giọng nói của Nhất Thiên Tam Bách rõ ràng mang theo kiêu ngạo và đắc ý:
“Cảm ơn! Ngươi và mẹ ngươi cũng vậy!”
Phương Trần:
“...”
Hắn thật muốn biết đến cùng Tiên Nhan Thụ đã dạy cho Nhất Thiên Tam Bách hướng dẫn cách đối nhân xử thế gì?
EQ thực quá cao!
Sau đó, cái gì cũng không hỏi được Phương Trần quyết định tạm thời không tự mình thẩm vấn Nhất Thiên Tam Bách nữa, để tránh IQ của mình bị giảm xuống.
Hắn giao nhiệm vụ cho Dực Hung:
“Ngươi ở đây tiếp tục hỏi hắn, ngươi tự mình sắp xếp một bộ câu hỏi, sau đó hỏi từng câu mười lần, nhớ kỹ đáp án mỗi lần của hắn, xem xem có sự khác biệt nào không, biết chưa?”
Dực Hung gật đầu nói:
“Được rồi! Trần ca! Vậy ngươi đi đâu?”
“Ta đi hút thuốc.”
Nói xong, Phương Trần đi ra đại sảnh.
Dực Hung nhìn bóng lưng của hắn, hơi sững sờ:
“Hút thuốc? Là sao?”
Mà Nhất Thiên Tam ở một bên, nhìn Phương Trần rời đi, sau đó thân cây củ nó lập tức quay về phía lối vào hậu viện…
Dực Hung sửng sốt.
Đây là đang làm gì?
Sau đó, hắn nói với Nhất Thiên Tam:
“Bây giờ để ta hỏi ngươi!”
Nhất Thiên Tam nghe vậy, liền quay người lại, ngọn cây chỉ Dực Hung:
“Hỏi cái gì?”
Dực Hung ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi:
“Ngươi có thể biến thành cây trà sao?”
Nhất Thiên Tam:
“Nếuta biến thành cây trà có thể khiến ngươi vui vẻ…”
“Đủ rồi!”
Dực Hung lập tức sa sầm mặt, đánh gãy hắn, thần sắc bất thiện nói:
“Được rồi, bây giờ bắt đầu thành thật khai báo, ngươi tên gì, được sinh ra khi nào, cha mẹ ngươi là ai, ngươi có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận