Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 89 - Đừng Luyện Công Nữa

Bọn họ rút ra kết luận từ lời nói của Lệ Phục.
Xem ra, vị tiền bối đột nhiên xuất hiện này là sư phụ của vị tu sĩ ở trên mặt đất kia.
Còn vị tu sĩ trên mặt đất kia sắp độ kiêp?
Đó chính là độ kiếp?
Vậy vị tu sĩ đột nhiên xuất hiện thì sao?
Chẳng lẽ là Đại Thừa cảnh giới?
Nghĩ đến đây, tất cả Hóa Thần cảnh giới cảm thấy đầu óc ong ong.
Trong khi mọi người đang kinh hãi, An Nhiêu ôm quyền với Lệ Phục nói: “Tiền bối, chúng ta không định đi qua lối nào, đã mạo phạm vị tiền bối trên mặt đất này, đang định xin lỗi.”
Lệ Phục khẽ gật đầu: “Mạo phạm với đồ đệ của ta, quả thật nên xin lỗi. Các ngươi cũng khá lễ phép.”
“Vậy các ngươi xin lỗi đi, sau đó hãy rời đi.”
Nghe vậy, mọi người đều rất vui mừng, vị tiền bối này còn khá dễ nói chuyện.
Mà Phương Trần cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù mọi chuyện phát triển có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi.
Xem ra, dù sư tôn của hắn không đáng tin, nhưng trong lúc nguy cấp vẫn có tác dụng.
Lệ Phục vừa nói xong, Mấy tên tu sĩ Hóa Thần vội vàng hành lễ với Phương Trần: “Tiền bối thứ lỗi, chúng ta không có ý mạo phạm, xin thứ lỗi.”
Sau khi bọn họ xin lỗi, Lê Phục nhìn Phương Trần: “Ngươi có thể tha thứ cho bọn họ không?”
Phương Trần trừng to hai mắt, trong lòng điên cuồng nói: “Có thể, có thể…”
Nhưng Phương Trần không trả lời mà chỉ trừng to hai mắt.
Thấy vậy, Lệ Phục nhíu mày: “Không nói lời nào? Không nói có nghĩa là không hài lòng?”
Nghe vậy, tim của tám ngời lập tức nhảy dựng lên.
Lệ Phục nhìn qua tám người, thản nhiên nói: “Không phải chứ ta nói các ngươi, xin lỗi, liền chỉ nói miệng thôi sao?”
“Đổi lại nếu tôi là một người tốt tính, cũng sẽ không đồng ý!”
Thấy vậy, mọi người lập tức vội vàng gật đầu.
An Nhiêu thậm chí còn nói: “ Tiền bối nói phải, là do chúng tôi không đủ chu đáo!”
Nhất thời, họ quên nói lời xin lỗi
Sau đó, tám người lần lượt lấy ra một loạt lễ vật, thống nhất đặt chúng vào nhẫn trữ vật, bắn về phía Lệ Phục.
Lệ Phục cầm nhẫn trữ vật lên, nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Đều là rác rưởi.”
Họ đều tức giận, ngay sau đó mặt lại lúng túng.
Đây đều là đồ tốt, tại sao lại là toàn đồ rác rưởi rồi?
Tuy nhiên, khi họ nghĩ đối phương có thể là một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, họ liền ngừng nói…
Suy cho cùng, thì mắt nhìn của mọi người đều là không giống nhau.
“Tuy nhiên, cho đồ đệ ta cũng đủ dùng rồi.”
Lệ Phục đem nhẫn trữ vật đặt trước mặt Phương Trần, nói: “Ngươi xem đi, nếu như ngươi hài lòng, thì ta sẽ để họ đi.”
Đúng lúc này thất khiếu của Phương Trần phun ra lửa: “...”

Cả một khoảng không gian rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng nổ lốp bốp từ hỏa diễm mà thôi. Lệ Phục đứng nhìn khí tức sinh mệnh của Phương Trần cứ đến rồi lại đi, hắn cau mày nói:
“Tạm thời ngươi đừng luyện công nữa, nhìn cái nhẫn này đi, ngươi có cần đống rác rưởi này hay không?”
Phương Trần:
“...”
Các tu sĩ tu vi Hóa Thần đứng xung quanh:
“...”
Phương Trần cố gắng dùng hết sức tròn mắt nhìn về phía Lệ Phục, hắn muốn dùng ánh mắt truyền đạt cho Lệ Phục suy nghĩ "ta rất hài lòng"của bản thân. Những thứ mà tu sĩ tu vi Hóa Thần đem ra thì có thể kém đến đâu cơ chứ? Nhưng sau khi Lệ Phục nhìn ánh mắt của Phương Trần, hắn suy nghĩ một lát rồi lạnh giọng nói:
“Hửm? Vẫn không chịu nói chuyện à? Hay là ngươi vẫn còn tức giận? Đến vi sư nói chuyện với ngươi mà ngươi còn không chịu đáp? Hay là bởi vì vi sư đem đống rác rưởi này cho ngươi xem nên ngươi mới không chịu nói gì hết? Hừ, cũng không phải ta đem đống rác rưởi này cho ngươi, ngươi dựa vào đâu mà giận dỗi với ta? Thái độ của ngươi là thế nào vậy hả?”
Ngay lúc Lệ Phục hừ lạnh, cả khu núi lửa bỗng trở nên yên tĩnh hẳn, cảm giác giống như có một bàn tay vô hình đè xuống, tất cả hỏa diễm tụ lại một chỗ. Trừ An Nhiêu ra, tất cả tu sĩ tu vi Hóa thần khác bị dọa đến mức suýt tiểu ra quần. Vu Hải Long và Chương Dư bị dọa sợ đến nhũn cả chân, quỳ sụp xuống. Nếu như không phải An Nhiêu đã âm thầm mở vòng phòng hộ ra thì chắc có lẽ nàng cũng quỳ xuống rồi. Lúc này, sắc mặt An Nhiêu hơi hơi nhợt nhạt, trong lòng nàng thầm kinh sợ:
“Rốt cuộc thì hắn ta có tu vi gì? Tại sao trước giờ chưa từng nghe nói đến nhân vật này?”
Khí thế của Lệ Phục làm người ta cảm thấy rất kinh sợ! Rõ ràng khí chất của hắn rất tĩnh lặng, giống như mặt hồ không gợn sóng. Thế nhưng từng hành động, từng cái nhấc tay nhấc chân lại giống như thiên lôi nổi giận, có thể khiến người khác sợ đến vỡ mật. Nhưng mà khi tất cả mọi người nhìn về phía Phương Trần, bọn hắn lại bị dọa sợ thêm một lần nữa. Lệ Phục đứng cách bọn hắn xa như vậy mà tất cả còn bị tiếng hừ của Lệ Phục làm cho đầu óc ong ong, khí thế tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận