Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 195 - Vỗ Trán

"Chủ yếu có ý tốt là được!"
Buổi sáng hắn mới biết được Khương Ngưng Y muốn kết đan, căn bản không chuẩn bị lễ vật gì, cử động lần này nhiều nhất cũng chỉ là muốn nàng vui vẻ mà thôi.
"Đúng, sư huynh nói rất đúng!"
Khương Ngưng Y làm bộ nghiêm tục gật đầu, sau đó lại tựa cười nhưng không cười nói:
"Viên Tụ Khí đan này hẳn là sắp không còn dược lực rồi đúng chứ?"
Phương Trần nói:
"Ta đổi viên khác."
Nhưng khi Phương Trần muốn thay đổi, một cánh tay trắng nõn kéo hắn lại, sau đó lấy đi Tụ Khí đan và hoàng kim, chỉ lưu lại một mùi hương thơm ngát...
Phương Trần sững sờ, đưa mắt nhìn lại.
Dọc theo đường chân trời, ánh ráng chiều màu kim hoàng rực rỡ, thiếu nữ tóc đen tung bay, gương mặt tinh xảo nở một nụ cười, xua tan đi nét băng lãnh lúc trước, trên gương mặt là một nụ cười mỉm thể hiện cho mừng rỡ và thỏa mãn tự đáy lòng,
"Không cần thay đổi, cái này rất tốt!"

Sau khi Phương Trần đưa ra vàng và đan, Khương Ngưng Y vô cùng vui vẻ mang chúng rời đi.
Còn Phương Trần thì một thân một mình đi tới Thanh Phong các trên núi Xích Tôn.
Hắn vừa hỏi Khương Ngưng Y, trưởng lão trực luân phiên đang ở chỗ này!
Chỉ là, lúc đi trên đường núi, trong đầu Phương Trần toàn là kiếm quang sắc bén vô biên ngập trời cùng với nụ cười rực rỡ ở dưới ánh tà dương của Khương Ngưng Y vừa rồi...
Một lúc lâu sau.
Phương Trần vỗ vỗ trán của mình...
...
Thanh Phong các.
Đây là một tòa lầu nhỏ hai tầng bằng gỗ, cửa gỗ mới tinh, giống như vừa mới được xây mới.
Ở cửa ra vào có treo một khối mộc bài, phía trên khắc hai chữ Hoàng Trạch.
Phương Trần tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hoàng trưởng lão, ta là Phương Trần, đệ tử vừa đến núi Xích Tôn, xin hỏi ngài có ở đây không?"
Bên trong yên tĩnh.
Phương Trần không vội, chờ vài giây sau, lại đưa tay gõ cửa.
"Hoàng trưởng lão, xin chào ngài, ta có thể vào không?"
Bên trong vẫn yên tĩnh.
Phương Trần nhíu mày:
"Chuyện gì thế này?"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói chậm rãi nhu hòa như ngọc:
"Ngươi trực tiếp mở cửa đi, Hoàng trưởng lão hẳn là ngủ rồi."
Phương Trần nghe được giọng nói này thì sững sờ, đây là vị sư huynh đệ đồng môn nào cũng tới tìm Hoàng trưởng lão sao?
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân tiêu sái mặc áo bào xanh đang đứng ở sau lưng hắn, ở trên tay người kia đang đeo một chiếc nhẫn Xích Tôn, kiểu dáng giống hệt cái của Phương Trần.
Rất hiển nhiên, đối phương cũng là đệ tử ở núi Xích Tôn!
Mà ở trên lòng bàn tay một cánh tay khác của hắn thì mang theo một cái thùng lớn, trong thùng có một khối khối băng to bằng đầu người.
Thấy người tới, Phương Trần suy tư...
Bản thân mình không thể nhìn thấu thực lực của đối phương, hẳn là mạnh hơn mình rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Phương Trần ôm quyền nói:
"Chào sư huynh."
Nam nhân áo bào xanh nhìn Phương Trần, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với một cảm giác thân thiết khiến Phương Trần nhìn không thấu. Sau đó, hắn mỉm cười nói:
"Chào sư đệ, ta tên là Thiệu Tâm Hà, không biết sư đệ tên là gì?"
Tiếng nói của hắn không nhanh không chậm, khiến Phương Trần sinh ra một loại ảo giác cực kỳ ưu nhã.
Phương Trần trả lời:
"Phương Trần."
"Chào Phương sư đệ."
Thiệu Tâm Hà khẽ vuốt cằm, trên mặt không có vẻ kinh ngạc. Rất hiển nhiên, hắn chưa từng nghe qua công tích vĩ đại của Phương Trần ở ngoại môn, sau đó hắn ôn hòa hỏi:
"Phương sư đệ đến núi Xích Tôn lúc nào?"
Trong lúc nói chuyện, hắn tiến lên, đẩy cửa ra giúp Phương Trần.
"Vừa mới gia nhập."
Phương Trần nói ra.
Két.
Sau khi Thiệu Tâm Hà đẩy cửa ra thì tiến vào Thanh Phong các, đồng thời trầm ngâm một lát, hỏi:
"Vừa vào núi Xích Tôn? Như vậy sư đệ chọn sư phụ xong chưa?"
"Chọn xong rồi."
Phương Trần gật đầu.
Trên mặt của Thiệu Tâm Hà lộ ra vẻ chần chờ, sau đó hỏi:
"Ngươi vừa vào núi Xích Tôn, hiện tại đã đến Thanh Phong các, ngươi không phải là không may đến mức không có ai thu làm đồ đệ, tùy tiện bị phân phối Hoàng trưởng lão làm sư phụ đó chứ?"
"Không có."
Phương Trần lắc đầu, sau đó trong lòng của hắn thấy kỳ lạ, Thiệu Tâm Hà này là ai, sao lại vô lễ như vậy?
Không sợ mạo phạm Hoàng Trạch trưởng lão cùng với đệ tử của Hoàng Trạch trưởng lão ở đây sao?
Đúng lúc này.
Bang!
Bang!
Từng tiếng ngáy vang động trời truyền đến từ trong Thanh Phong các.
Phương Trần nghe được âm thanh này thì sững sờ.
"Hoàng trưởng lão ở chỗ này, Phương sư đệ, ngươi đi theo ta."
Sau đó, Thiệu Tâm Hà dắt theo Phương Trần đi vào bên trong, đi đến trước một gian phòng rồi đẩy cửa ra. Họ thấy một lão giả với sắc mặt đỏ bừng, nhắm nghiền hai mắt, say đến độ bất tỉnh nhân sự đang nằm ở trên giường...
Phương Trần trầm mặc khi trông thấy cảnh này. Khó trách vừa rồi gõ cửa không có ai nghe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận