Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 488 - Nhất Thiên Tam

Phương Trần:
“?”
Dực Hung tỏ vẻ không vui:
"Dựa vào cái gì mà hắn ta thì không phải là cành cây rác rưởi?”
Hắn ta đã từng bị cả Phương Trần lẫn Lệ Phục mắng là huyết mạch rác rưởi mấy lần rồi, tại sao đến Nhất Thiên Tam thì lại thành “quả nhiên là người chân thành”? Dựa vào cái gì cơ chứ? Hắn không phục. Lệ Phục lại cười híp mắt nói:
“Mặc dù tư chất của ngươi kém cỏi, nhưng ngươi lại có một tấm lòng hướng về đại đạo. Điều này cũng không tồi chút nào!”
Nhất Thiên Tam thật thà đáp:
"Cảm ơn Đại đạo khen ngợi!”
Nghe vậy, Lệ Phục lại ha ha cười lớn:
"Ha ha ha! Được rồi được rồi. Nếu như ngươi đã không thể đoạn chi trùng sinh giống như hai đệ tử của ta, vậy điều này chứng tỏ ngươi không thể học được công pháp của ta đâu. Ngươi trở về đi.”
Nhất Thiên Tam:
"Vâng!”
Dực Hung tò mò hỏi:
"Trần ca, hóa ra ngươi còn có sư đệ à?”
Phương Trần ngoài cười trong không cười đáp:
“Có, là cái cây thiên kiêu mạnh nhất Đạm Nhiên tông!”
Dực Hung nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên:
“Cây thiên kiêu ư? Đó có phải là cây trà không?”
Phương Trần liếc nhìn hắn rồi lắc đầu:
“Hết thuốc cứu rồi.”
Dực Hung tỏ ra buồn phiền:
“Tự nhiên ngươi mắng ta làm gì?”
Vào lúc này, Lệ Phục vẫn tiếp tục dặn dò Nhất Thiên Tam:
“Ngươi phải nhớ kỹ, sau này nếu như gặp kiếp lực thì đừng lao lên như thế nữa. Nếu như ngươi không thể đoạn chi trùng sinh thì những kiếp lực như vậy ngươi không thể đụng vào đâu!”
Nhất Thiên Tam đột nhiên nói:
"Đại đạo, ta có thể động vào kiếp lực đó!”
Lệ Phục nghe vậy thì cau mày. Nụ cười trên mặt hắn bớt đi một chút:
“Cái gì cơ? Ngươi chắc chứ?!”
Nhất Thiên Tam:
“Ta chắc chắn!”
Lệ Phục hơi híp mắt lại:
"Ngươi đừng có nói bậy nói bạ. Thứ thiên hạ vô địch như kiếp lực thì làm sao ngươi có thể động vào được? Ta không thích những kẻ không biết tự lượng sức mình đâu!”
Nhất Thiên Tam nghe vậy thì định nói gì đó. Kết quả Phương Trần vội vã chạy tới nói:
"Sư phụ, đúng là Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực thật. Nhưng để làm được vậy thì hắn cần điều kiện.”
Lăng Tu Nguyên vốn tưởng rằng Nhất Thiên Tam chẳng có tác dụng gì. Hắn đang nhàm chán đứng một bên, nghe Phương Trần nói vậy bỗng thay đổi sắc mặt. Hắn ta có thể hấp thu kiếp lực ư? Thật hay đùa vậy? Lệ Phục nghe vậy liền cau mày:
“Hắn ta cần điều kiện gì cơ? Tu vi của hắn ta chỉ có luyện khí nhị phẩm, lại vừa không thể đoạn chi trùng sinh. Vừa nhìn là biết hắn ta chỉ là một cành cây rác rưởi. Như này mà còn đòi động gì cơ chứ?”
Phương Trần:
“...”
Thế là hóa ra Nhất Thiên Tam nịnh nọt nhiều đến vậy, đến cuối cùng vẫn cứ bị mắng có đúng không? Còn Dực Hung, sau khi hắn nghe thấy mấy từ cành cây rác rưởi thì tỏ ra rất thỏa mãn. Mặc dù lời nhận xét này đến muộn nhưng nó vẫn có đến. Đều là thú sủng của Phương Trần cả, vậy thì làm sao có chuyện chỉ có một người bị mắng là rác rưởi được? Đối xử công bằng mới là điều quan trọng nhất! Phương Trần không nhịn được giải thích:
“Đúng là Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực, nhưng đó phải là loại kiếp lực yếu ớt do chính ta giải phóng ra. Hơn nữa còn cần ta... làm một số thứ trợ giúp Nhất Thiên Tam thì hắn mới có thể hấp thu thuận lợi được.”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì lập tức đứng sáp vào, hắn nói với giọng kinh ngạc:
“Thật chứ?”
Phương Trần lập tức gật đầu:
"Thật! Lần trước, sau khi hấp thu kiếp lực xong thì hắn ta mới tu luyện lên được luyện khí nhị phẩm.”
Phương Trần vừa dứt câu, sắc mặt Lăng Tu Nguyên liền trở nên kinh ngạc. Hấp thu kiếp lực cơ đấy! Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đó là một năng lực cực kì đáng sợ rồi. Nên biết rằng, năng lực mạnh nhất của Thần thể thượng cổ không phải là đoạn chi trùng sinh, mà là nó có thể nắm giữ được lôi kiếp- thứ năng lực mà chỉ thuộc về những bậc đại năng. Nếu như Nhất Thiên Tam có thể trực tiếp hấp thu kiếp lực, vậy thì có nghĩa là Nhất Thiên Tam cũng mạnh ngang với Thần Thể thượng cổ! Lăng Tu Nguyên lập tức nói với vẻ kích động:
"Vậy thì ngươi mau để Nhất Thiên Tam thử đi!”
“Được!”
Phương Trần gật đầu, sau đó hắn quay về phía Lệ Phục nói:
"Sư phụ, để ta thử chút nhé?”
Lệ Phục gật đầu:
“Được, ta cũng muốn xem thử xem!”
Phương Trần lập tức kéo Nhất Thiên Tam qua, sau đó nói:
“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Chuẩn bị tốt để hấp thu kiếp lực chưa?”
Nhất Thiên Tam vui vẻ nói:
“Ta đã chuẩn bị xong được 12 canh giờ rồi!”
“Phương Trần, ngươi làm đi!”
Phương Trần nghe thế thì gật đầu. Sau đó, ngay dưới ánh mắt kích động của Lệ Phục và sự chờ mong của Lăng Tu Nguyên, kiếp lực lóe lên từ trên ngón tay hắn, rơi vào trong cơ thể của Nhất Thiên Tam. Bùm! Kiếp lực lóe lên, Nhất Thiên Tam cháy đen thành cành cây khô trong nháy mắt. Sự kích động và mong đợi của Lăng Tu Nguyên cũng ngưng bặt trong nháy mắt. Hắn âm thầm quay đầu lại, sau đó hỏi Phương Trần với vẻ nghi vấn:
“Ngươi có thù với yêu sủng của ngươi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận