Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 308 - Thống Khổ

Nói đến cùng, trong những nhiệm vụ khí vận chi tử này đều có kiểu chết đặc thù, chỉ cần mình không động đến những cách chết kia, sẽ không có việc gì.
Đây chính là bảo hộ lớn nhất cho sinh mệnh của mình!
Đừng giết Tiêu Dao tôn giả, đừng làm chuyện có lỗi với Khương Ngưng Y, đừng giết cả nhà, đừng để Du Khởi tỉnh lại, đừng rút máu của Thiệu Tâm Hà...
Vấn đề cũng không lớn.
Chờ chút.
Ngoại trừ Dực Hung!
Phương Trần biết, trong nhiệm vụ của Dực Hung, cái chết của mình là không có hạn chế nhất.
Người khác có lẽ còn phải tự làm ra một vài điều kiện phía trước, nhưng, Dực Hung chỉ cần ăn mình là được.
Thậm chí, Dực Hung còn có thể ăn theo giai đoạn.
Ăn tay và chân của mình trước, thậm chí tóc và da thịt, đều sẽ làm cho mình bị mất đi những bộ phận bị ăn một cách vĩnh viễn...
Đến sau cùng, mới ăn chết mình!
Phương Trần nghĩ tới đây thì nheo mắt lại...
Không nghĩ tới Dực Hung mới là Boss lớn nhất trong đám khí vận chi tử!
Đây chính là hàm kim lượng của một trong 108 trong thai huyết mạch đế phẩm của Thánh Hổ tộc sao?
Tuy nhiên, trong lòng hắn lập tức trấn định, chuyện này cũng không hoảng hốt!
Địch nhân lớn nhất đã bị ấn Thú Nô trói chết rồi.
Hắn ngẫm nghĩ lại một lượt, sau khi xác nhận mình vẫn chiếm cứ ưu thế to lớn, Phương Trần đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất thống khổ...
Vậy tiếp theo hắn nên đi đâu tìm Du Khởi đây?
Chẳng lẽ lại phải đi ma tông, ngay trước mặt Du Khởi và hai tên ma đạo Đại Thừa không muốn lộ ra tính danh kia, biểu diễn tiết mục ăn đồ ăn sao?
Chuyện này...
Phương Trần hít thở không thông.
Tu luyện mà thôi.
Cần khó khăn như thế sao?
Sau đó, Phương Trần không còn gì luyến tiếc quyết định không tu luyện, miễn cho lãng phí lực lượng huyết châu.
Hắn dự định trước tiên trở về Đạm Nhiên tông, lại tìm cơ hội gặp Du Khởi!
Hắn cũng không lo lắng lắm cho an nguy tính mạng của Du Khởi.
Mặc dù lần trước gặp mặt, Du Khởi đều ở trong quan tài.
Nhưng, một tên khí vận chi tử sẽ có đủ loại phương pháp chạy trốn không thể tưởng tượng được...
Lại nói, nếu thật sự chết, hiện tại hệ thống sẽ trực tiếp nhắc nhở nhiệm vụ thất bại.
Sau đó, Phương Trần rời khỏi Xỉ Sơn cùng Dực Hung, trở về Đạm Nhiên tông...

Lúc trở lại Ánh Quang hồ sơn, sắc trời đã dần dần sáng lên.
Các đệ tử ngoại môn trên núi bắt đầu tụm năm tụm ba đi tới học đường đi học.
Đạm Nhiên tông không chỉ dạy tu luyện, cũng dạy học thức và đạo lý làm người, còn có các loại kỹ nghệ, đây cũng là ý nghĩa tồn tại Bách Nghệ Uyển.
Thời gian của tu tiên giả dài dằng dặc, không thể chỉ có tu vi đơn thuần, không phải ai cũng đều muốn mỗi ngày sống trong tu luyện.
Cùng lúc đó, Phương Trần đã tới cổng Đạm Nhiên tông.
Lúc rơi xuống, trong lòng hắn đang nghĩ ngợi:
"Đi ra hai ngày, vẫn được, nhanh hơn lần trước."
Kết quả, hắn vừa mới xuống thuyền đã thấy một người quen.
"Phương sư huynh!"
Tiêu Thanh vừa vặn đi tới từ phía Ánh Quang hồ sơn.
"Tiêu sư đệ!"
Phương Trần thấy thế thì ôm quyền, sau đó kinh ngạc hỏi:
"Ngươi muốn ra khỏi tông môn?"
"Đúng! Ta dự định đi hoàn thành nhiệm vụ tiến vào Ấn Kiếm phong!"
Tiêu Thanh nói.
"Nhanh như vậy?"
Phương Trần nghe nói như thế cũng kinh ngạc:
"Các trưởng lão núi Xích Tôn đã buông tha chuyện thu ngươi làm đồ đệ sao?"
Vốn dĩ hắn cho rằng, Tiêu Thanh muốn đi vào Ấn Kiếm phong, có thể khiến cho trong núi Xích Tôn nhao nhao thêm mấy ngày mới đúng.
Sao lúc này mới hai ngày, Tiêu Thanh đã tiếp nhận nhiệm vụ vào Ấn Kiếm phong?
Tiêu Thanh nói:
"Ừm, họ đều từ bỏ! Ngay từ đầu họ tới tìm ta, nói cho ta rất nhiều điều kiện khiến ta tâm động, nhưng ta đều cự tuyệt, nói muốn đi vào Ấn Kiếm phong, họ vốn dĩ không đồng ý, nói ta nhất định phải đi núi Xích Tôn hưởng dụng tài nguyên tốt nhất!"
"Nhưng sau đó, trưởng lão Trương Hòa Phong - sự phụ của Uyển Nhi tới nói một tiếng với bọn hắn, cho nên bọn hắn đều từ bỏ!"
"Nghe Uyển Nhi nói, là nàng nhờ trưởng lão Trương Hòa Phong để cho ta bái nhập Ấn Kiếm phong."
Phương Trần nghe vậy thì sững sờ, Trương Hòa Phong này dễ nói chuyện như thế sao?
Tùy ý một thiên tài đi Ấn Kiếm phong?
Chờ chút!
Trong lòng Phương Trần khẽ động, nghĩ đến Lăng Tu Nguyên tồn tại, nếu là tổ sư lên tiếng ở sau lưng, như vậy hết thảy mọi việc đều có thể lý giải...
Sau đó, Phương Trần nói:
"Thì ra là thế."
"Vậy ngươi đi đi, nỗ lực thật tốt, chờ ngươi tiến vào Ấn Kiếm phong, ta sẽ chúc mừng ngươi một phen."
Tiêu Thanh vui vẻ:
"Vâng, đa tạ sư huynh!"
Hai người lập tức nói lời tạm biệt, Phương Trần thì trở về Ánh Quang hồ sơn.
Sau khi Phương Trần đi xa, tiếng cười già nua của Tiêu Dao tôn giả vang lên trong thân thể Tiêu Thanh:
"Tiêu Thanh, ngươi yên tâm đi, nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tiêu Thanh gật đầu:
"Vâng, sư phụ, với thực lực của ta hôm nay, chỉ là mười con yêu thú cấp hai, không phải vấn đề."
Tiêu Dao tôn giả vui mừng cười một tiếng:
"Rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận