Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 165 - Yêu Cầu

Mà đúng lúc Lâm Vân Hạc cũng muốn giải trừ sinh tử đấu của Phương Trần và Tiêu Thanh đi. Tất nhiên Lâm Vân Hạc dám đáp ứng yêu cầu của Phương Trần thì còn do một lý do khác. Nếu ở trong môn phái có ai đó lôi chuyện này ra trách tội Lâm Vân Hạc thì hắn có thể đẩy Lăng Tu Nguyên ra chịu trận thay. Có Lăng sư tổ chống lưng, Phương Trần có muốn ký hiệp ước sinh tử đấu của một nghìn tỉ năm sau cũng không thành vấn đề gì cả. Sau đó hắn đi đến một cái tủ ở bên cạnh lấy ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một tờ giấy mỏng màu đỏ. Vừa thấy màu sắc này, sắc mặt Lâm Vân Hạc lạnh đi. Hắn lập tức nói với Trữ Hà:
“Lão Trữ, về sau khế ước sinh tử đổi thành giấy màu bình thường đi nhé.”
Trữ Hà vội nói:
“Không phải trước đây ngươi nói màu đỏ sẽ thể hiện được cho các đệ tử của môn phái thấy được rằng sinh tử đấu thật sự rất tàn khốc hay sao?”
“Không cần, màu đỏ làm ta không đọc được chữ.”
Lâm Vân Hạc nghiến răng nói:
“Vậy được.”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Vân Hạc, Trữ Hà không dám hỏi nhiều vội vã gật đầu. Sau đó hắn thở dài một tiếng. Thật không ngờ Lâm Trưởng lão lại đồng ý với yêu cầu của Phương Trần. Thôi bỏ đi. Đến lúc bên trên có trách tội xuống thì cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ.
“Hai người các ngươi nhìn xem đây có phải là khế ước sinh tử của các người không?”
Lâm Vân Hạc nói. Phương Trần và Tiêu Thanh lập tức đi đến. Chỉ thấy trên mặt giấy có ghi đối tượng thực hiện sinh tử đấu, thời gian, địa điểm, và cả một số yêu cầu liên quan nữa. Quan trọng nhất là dòng cuối cùng... chỉ thấy bên trên viết rằng nếu Phương Trần thắng thì có thể lấy được thi thể của Tiêu Thanh. Còn nếu Tiêu Thanh thắng thì có thể đem xác Phương Trần băm thành nhìn mảnh, đem đi nuôi lợn. Vừa thấy 2 dòng này, sắc mặt Tiêu Thanh trở lên cực kỳ ngại ngùng. Còn Phương Trần thì lại tỏ ra rất thản nhiên. Dù sao thì cũng chẳng phải là do hắn viết.
"Giờ sửa thành một nghìn tỉ năm sau đúng không?”
Sau đó, Lâm Vân Hạc nói.
"Đúng vậy.”
Phương Trần gật đầu. Lâm Vân Hạc cầm ngọc giản lưu ảnh lên, bắt đầu sửa đổi. Hắn ta cũng bảo Phương Trần và Tiêu Thanh lần lượt nói đồng ý kéo dài thời hạn... sau khi sửa đổi thành công, Lâm Vân Hạc nói:
“Bây giờ các ngươi nhỏ lại tinh huyết vào đây là được.”
Phương Trần và Tiêu Thanh lập tức đồng ý:
"Được.”
Lâm Vân Hạc cất khế ước sinh tử về lại hộc tủ. Sau khi kết thúc mọi chuyện, trong lòng Phương Trần thầm nghĩ.... như vậy có phải là bản thân mình đã có thể lấy được tu vi cả một nghìn tỉ năm của Tiêu Thanh rồi không? Vào đúng lúc này...
“Tinh—“
Phương Trần nghe thấy âm thanh này thì cực kỳ vui mừng. Trái tim hắn đập rất nhanh. Có phải là lão tử có thể thành tiên rồi không?
"Ngươi vui vẻ đến vậy làm gì?”
Lâm Vân Hạc thấy Phương Trần tỏ ra cực kỳ vui vẻ sau khi khế ước sinh tử được cất lại vào tủ thì cau chặt mày. Tên nhóc này, tại sao vẻ mặt của hắn mừng giống như kiểu sắp được phi thăng thành tiên lên đến nơi rồi vậy? Phương Trần không thèm để ý đến Lâm Vân Hạc, hắn vẫn còn đang trông chờ hệ thống chỉnh sửa tu vi cho hắn. Thấy hắn không để tâm đến mình, sắc mặt Lâm Vân Hạc đen lại:
“Khi nãy còn khen ta là một trưởng lão tốt, bây giờ khế ước sinh tử xong rồi, thì đến một câu ngươi cũng không thèm nói với ta có đúng không?”
Lúc này hệ thống ở trong đầu Phương Trần tiếp tục nói:
Kiểm tra vận khí chi tử: Tiêu Thanh. Theo khế ước sinh tử đấu sảy ra vào một nghìn tỉ năm sau thì Tiêu Thanh đã không còn tồn tại. Đến lúc đó mới sinh tử đấu thì thí chủ đã không thể giúp được gì Tiêu Thanh cả. Thế nên nhiệm vụ này không còn nhất thiết cần phải tồn tại nữa. Hủy bỏ nhiệm vụ.”
Phương Trần:
“???”
Mẹ nó! Ngươi làm cái gì vậy? Chuyện khỉ gì thế này??? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Phương Trần cảm thấy bản thân sắp ngất rồi. Hắn thật sự không ngờ được mọi việc sẽ xảy ra như thế này. Tại sao đột nhiên lại huỷ bỏ nhiệm vụ, đùa hắn à? Sau khi hệ thống bị hắn lôi ra quá nhiều lỗi thì hắn quyết định không chơi nữa? Phương Trần vội nói:
"Hệ thống, tại sao lại không cần nữa? Tại sao Tiêu Thanh lại không thể sống được đến một nghìn tỉ năm sau? Hắn là vận khí chi tử, không phải là vô địch hay sao? Người phải tiếp tục nhiệm vụ thì mới có thể cho ta cống hiến mạng của ta, đem đến thành tựu huy hoàng cho hắn ở một nghìn tỉ năm sau chứ. Không phải ngươi nói cuộc đời con người phải sáng lạn giống như pháo hoa, mặc dù ngắn ngủi nhưng rực rỡ. Ngươi không thể để cho ta chưa kịp sáng đã tắt rồi chứ đúng không?”
Hệ thống tiếp tục nói:
"Hệ thống vô cùng hoan nghênh tinh thần tự hy sinh của ký chủ. Nhưng mời kí chủ nhớ lấy, vận khí chi tử không phải là sự tồn tại vô địch, chỉ là đối với ký chủ thì vận khí chi tử mới là vô địch mà thôi. Còn Tiêu Thanh, nếu hắn ta không kết hợp cùng kí chủ trước khi giới kiếp giáng xuống, thì hắn ta không thể vượt qua được giới kiếp. Mặc dù hệ thống hiểu rằng thí chủ muốn đến một nghìn tỉ năm sau giúp đỡ Tiêu Thành ở tương lai. Nhưng cách này không được thế nên nhiệm vụ bắt buộc phải hủy bỏ. Nhưng hệ thống cũng không hề có ý định trách kí chủ, mà hệ thống cảm thấy rất cảm động. Thế nên, xin kí chủ nhớ rằng, phải tìm mọi cách để giúp vận khí chi tử trước khi giới kiếp giáng xuống, thế thì mới có thể phát huy được tác dụng của kỳ chủ một cách tốt nhất, giúp đỡ vận khí chi tử bảo vệ thế giới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận