Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 180 - Tốc Độ Tu Luyện

Nhưng, lễ nghĩa nên có thì vẫn phải có.
Lại nói, nếu có thể được tiền bối Phương Trần sai khiến, đó là may mắn của nàng.
Nội tâm nàng vẫn rất rõ ràng việc này.
Phương Trần khẽ vuốt cằm:
"Ừm!"
Sau đó, An Lâu cung kính hành lễ, lại biến mất trong tầm mắt của Phương Trần.
Sau khi An Lâu biến mất, Lăng Tu Nguyên lại nói:
"Được rồi, đến núi Xích Tôn đi!"

“Vâng!”
Phương Trần gật đầu, sau đó hỏi:
“Vậy tổ sư ngài không phải tới đón ta sao?”
Lăng Tu Nguyên soạt một cái là có thể đưa mình đến đó, đi đường nhiều rất mệt!
“Không đi, tự mình tới đây đi.”
Lăng Tu Nguyên nói:
“Núi Xích Tôn có một bài khảo nghiệm đang chờ ngươi.”
Nghê vậy, Phương Trần sắc mặt căng thẳng:
“Khảo nghiệm? Khảo nghiệm cái gì? Có khó không ạ?”
“Khó đối với người tư chất kém, nhưng ngươi…ha ha, ta còn chưa gặp qua người nào có tư chất tốt hơn ngươi, một chút khảo nghiệm nhỏ này, đối với ngươi mà nói, không đáng nhắc đến!”
Lăng Tu Nguyên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Trần đột nhiên thay đổi.
Khảo nghiệm tư chất?
Vậy không phải là mình xong đời rồi sao?
Đợi chút!
Đừng hoảng!
Tuy rằng, tốc độ mà bản thân tự mình tu luyện vẫn như cũ hút từng giọt từng giọt linh lực, nhưng bây giờ Thần Tướng Đạo Cốt đang ở trên người mình, tốc độ treo máy tu luyện cũng rất nhanh, cái này… dù sao cũng nên coi là tư chất của hắn nhỉ?
Nghĩ đến đây, Phương Trần mang theo tâm trạng thấp thỏm, bắt đầu chạy tới núi Xích Tôn!

Ở trung tâm nội môn Đạm Nhiên Tông, núi Xích Tôn to lớn sừng sững, đá dốc cheo leo, đứng thẳng vào mây trời, nhìn từ xa, nơi này khí thế dồi dào, bề mặt của núi Xích Tôn bị mây bao phủ như có vô số ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, làm cho hoa mắt choáng váng, kìm lòng không được mà sinh ra sự kính sợ.
Mà trên đỉnh núi Xích Tôn, có một tòa cung điện to lớn nguy nga, nhìn như đứng ở đỉnh núi, thực tế cả tòa cung điện đang lơ lửng trên đỉnh núi, không hề có bất kỳ liên quan gì.
Nơi này là điện Đạm Nhiên của núi Xích Tôn!
Lúc này, trong điện Đạm Nhiên, ngồi ở hai bên trái phải có mười mấy tu sĩ khí tức thâm thúy, bọn hắn mặc quần áo khác nhau, thần thái khác biệt, nhưng điểm chung duy nhất là, mỗi người đều duy trì sự trầm mặc.
Phía trên tất cả tu sĩ, Lăng Tu Nguyên đang chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:
“Phương Trần đang đến đây, núi Xích Tôn cách Hải Quy không gần, các ngươi kiên nhẫn đợi chút đi!”
Vừa mới nói xong.
Mọi người lập tức trầm giọng đáp:
“Vâng, tổ sư!”
Nói xong, đại điện lại rơi vào yên lăng.
Thấy thế, Lăng Tu Nguyên nhẹ nhàng nói:
“Có đứa con của trời ra nhập núi Xích Tôn ta, là việc vui, đừng nghiêm túc gò bó như vậy, thoải mái một chút.”
Nghe vậy, một thanh niên mặt như ngọc, y phục trắng như tuyết gần Lăng Tu Nguyên nhất, liền cười nói:
“Tổ sư nói không sai, tất cả mọi người nói chuyện đi.”
“Vâng…”
Lúc này, Hoa Kỳ Dung ngồi ở ghế chậm rãi mở miệng, khẽ cười nói:
“Nếu Phương Trần đã vào núi Xích Tôn, chắc hẳn sẽ chọn một sư phụ, chi bằng mọi người suy nghĩ một chút, làm thế nào để gây ấn tượng với Phương Trần?”
“Phải biết là, hắn là Trúc Cơ trời ban, còn dùng yếu thắng mạnh, thu phục được Càn Khôn Thánh Hổ có huyết mạch đế vương!”
Nàng định nhìn xem, đám người này vì tranh đoạt Phương Trần có thể làm tới trình độ nào…
Nhưng Hoa Kỳ Dung vừa nói xong, một số trưởng lão ngồi ở bên trong lại lộ ra vẻ mặt lương tâm cắn rứt…
Hoa Kỳ Dung nhắc đến sự việc ở thú lao, bọn hắn rất đau đầu.
Bởi trước đó không cứu Phương Trần, Lăng Tu Nguyên đã cảnh cáo bọn hắn.
Nếu không khiến Phương Trần hài lòng, bọn hắn sẽ giống như phó tông chủ đã rơi đi sáng nay… không, giống cựu phó tông chủ, bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, bọn hắn liền thấy khó chịu.
Cũng không biết Phương Trần khẩu vị có lớn hay không…
Trong lúc mấy trưởng lão khó chịu, thiếu niên mặc bạch y Dư bạch Diễm cười nói:
“Lúc trước ta không ở trong tông môn, không thể ra tay cứu viện, trong long thập phần áy náy, chi bằng để ta đến làm sư phụ Phương Trần, vừa hay để ta bù đắp lỗi lầm!”
“Tông chủ, không cần người, để ta tới đi… Phương Trần là người Phương gia, nhất định kế thừa huyết mạch Phương gia, ưa thích sát phạt, vừa vặn ta chính là theo con đường này.”
Mà lúc này, một tu sĩ tiều tụy đeo đại đao cười nói.
Bởi vì sắc mặt trắng bệch, bộ dáng ốm yếu, cười rộ lên trông như sắp chết vậy…
Một người râu quai nón, ngực trần, cực kỳ thô lỗ cười to nói:
“Ha ha ha!”
“Không cần ngươi, để ta đi, Phương Trần ẩn nhẫn khiêm tốn, vì đệ tử ngoại môn nỗ lực nhiều năm không oán không hối như vậy, tính cách của hắn rất giống ta, để ta đến dạy là được.”
Hôm qua, lúc Đàm Ưng bị kéo xuống, Hoa Kỳ Dung cố tình công khai những việc làm của Phương Trần.
Cho nên, bây giờ tất cả mọi người đều biết, Phương Trần không phải là một công tử bột!
Bạn cần đăng nhập để bình luận