Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 161 - Kinh Hãi

Tiêu Thanh nhất thời kinh hãi, phản ứng bị chậm một nhịp, giờ phút này thấy chùy đánh xuống, vậy mà không lập tức tránh né.
“Nguy hiểm!”
Lúc này Phương Trần không thể ngồi yên được nữa, trên tay nhanh chóng ngưng tụ ra Hỏa Sát Vương, ngay khi hắn định đánh ra…
Đột nhiên, một người đàn ông lóe lên xuất hiện, nhảy vào giữa Tiêu Thanh và người đàn ông gầy yếu, giơ tay lên, đỡ một kích này thay Tiêu Thanh.
Ầm!
Cánh tay của người đàn ông kia trực tiếp bị đánh trúng, truyền đến âm thanh va chạm rất rõ ràng, vang vọng toàn bộ nhà trọ.
Nhìn người đàn ông này, Tiêu Thanh sợ ngây người.
Người này là ai?
Vì sao lại đến cứu hắn?
Mà Phương Trần cũng sững sờ…
Trên thế giới này, vậy mà lại có người cũng giống như mình, một người tốt thích gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?
Người đàn ông gầy yếu nhìn người đàn ông, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi,
“Triệu Viễn Sơn?”
“Ngươi phá hỏng chuyện của ta?!”
Triệu Viễn Sơn ngẩng đầu, mỉm cười, nói:
“Hỏng chuyện của ngươi?”
“Tiểu Hậu tử, đừng nói lung tung!”
“Ta đây rõ ràng là cứu mạng ngươi!”
Nghe vậy, người đàn ông gầy yếu Tiếu Hậu biến sắc,
“Có ý gì?”

Triệu Viễn Sơn chế giễu nói:
“Ngươi dám động vào người của núi Xích Tôn, ta ngăn ngươi lại, đây không phải là để cứu ngươi sao?”
Trên thực tế, Triệu Viễn Sơn nói rằng hắn muốn cứu Tiếu Hậu, nhưng chủ yếu là chạy tới cứu Tiêu Thanh.
Vừa rồi lúc Trương Thiên làm bẽ mặt Tiêu Thanh, hắn ta cũng có ở đó, biết được Tiêu Thanh là người của Đạm Nhiên Tông.
Thấy sư đệ của Đạm Nhiên tông bị Tiếu Hậu đánh, hắn không thể ngồi yên!
“Cái gì?”
Tiếu Hậu kinh ngạc nói:
“Sao có thể? Không phải hắn nói tiểu tử này không có xuất thân gì sao?”
Mà sau khi nói xong, sắc mặt Tiếu Hậu càng khó coi hơn…
Hắn biết mình lỡ miệng rồi!
Bây giờ, ai cũng biết rằng hắn đến là để mưu hại Tiêu Thanh!
Đúng như dự đoán!
Trần Viễn Sơn khẽ cười một tiếng, đá một cước vào đại hán nằm trên mặt đất, nói:
“Còn giả chết? Ngươi còn không tỉnh lại, ta làm cho ngươi chết thật ngươi có tin hay không?”
“Tin…”
Lúc này đại hán mới vội vàng đứng dậy.
“Tất cả đi theo ta!”
Sau đó, Triệu Viễn Sơn thản nhiên nói:
“Đánh người của Đạm Nhiên Tông ta, một tên cũng đừng hòng chạy.”
Tiếu Hậu sắc mặt tái nhợt, cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Ngược lại không phải là hắn nghe nhiều lời của Triệu Viễn Sơn, Chủ yếu là vì có chạy cũng sẽ bị bắt trở lại!
Người vây xem thấy không có hứng thú để xem nữa, liền lần lượt giải tán.
Còn ông chủ nhà trọ hướng Triệu Viễn Sơn nói một tiếng cảm ơn, còn dặn hắn lần sau tới uống rượu, sau đó quay người rời đi.
Lúc này.
Tiêu Thanh vỗ vỗ Triệu Viễn Sơn.
Triệu Viễn Sơn quay đầu, cười nói:
“Có chuyện gì?”
“Đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ!”
Tiêu Thanh cảm kích nói.
“Không sao cả, ta và ngươi đều là người của Đạm Nhiên Tông, giúp đỡ lẫn nhau vốn là điều đương nhiên, ta là Triệu Viễn Sơn đệ tử nội môn của Ấn Kiếm Phong, ngươi gọi ta là Triệu sư huynh là được!”
Triệu Viễn Sơn xua tay.
Tiêu Thanh nghe vậy, lập tức ôm quyền nói:
“Đa tạ Triệu sư huynh, ta là đệ tử ngoại môn Tiêu Thanh!”
“Tiêu sư đệ, vừa rồi ta đã nhớ tên của đệ rồi.”
Triệu Viễn Sơn cười nói:
“Bây giờ ta định đến tra hỏi Tiếu Hậu này, Tiêu sư đệ có hứng thú tham dự không?”
“Có!”
Tiêu Thanh không chút do dự gật đầu, ánh mắt lộ ra sự tức giận sâu sắc.
Tiếu Hậu vừa rồi, một kích kia rõ ràng là muốn giết mình, coi như mình có thể né tránh, cũng sẽ bị thương.
Hiện tại, hắn chỗ nào không muốn tra hỏi rõ ràng ai đã xúi giục Tiếu Hầu, sau đó tiến hành báo thù.
Mà lúc mấy người vừa định rời đi, Phương Trần đi ra, cười nói:
“Cảm ơn Triệu sư huynh đã ra tay tương trợ!”
“Xin hỏi sư đệ xưng hô thế nào?”
Thấy Phương Trần, Triệu Viễn Sơn mỉm cười, hắn nhận ra Phương Trần!
Chính là hắn, cầm nhẫn Xích Tôn giới, đuổi mọi người đị.
Đoán chừng là vị thiên kiêu chân chính của nội môn.
Phương Trần ôm quyền nói:
“Tại hạ Phương Trần.”
Nghe vậy, Triệu Viễn Sơn sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ cổ quái,
“Ngươi tên là Phương Trần?”
“Có vấn đề gì sao?”
Phương Trần hỏi
“Ồ ồ, không có việc gì…”
Triệu Viễn Sơn xua tay cười nói, đồng thời trong lòng cảm thấy nghi ngơ.
Chắc chỉ là cùng tên cùng họ thôi!
Phương Trần vẫn luôn đợi ở ngoại môn kia, hẳn là cùng Phương Trần núi Xích Tôn này không có quan hệ gì!
Huống hồ, Phương Trần ở ngoại môn chỉ tới Luyện Khí tầng thứ ba!
Người trước mặt hắn, trước mặt rất nhiều người dùng một quyền hạ gục Trương Thiên…
Chắc hẳn không phải là cùng một người!
Đúng lúc này.
“Ngài, ngài là Phương Trần sao?”
Đột nhiên Tiếu Hậu hưng phấn nhìn Phương Trần.
“Ngươi biết ta?”
Phương Trần sững sờ.
“Đương nhiên biết, ngài, ngài là sư phụ của ta!”
Mặt mũi Tiếu Hậu tràn đầy sùng bái nói:
“Có một lần khi ta đang theo đội vận chuyển đồ vật đến Đạm Nhiên Tông, may mắn được gặp ngài từ xa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận