Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 208 - Mịt Mờ

Khi Phương Trần vừa đánh giết xong một con Đại Hắc Ngưu, bóng tối đột nhiên phủ xuống từ trên trời, che phủ toàn bộ tầm mắt của hắn.
Cái bóng này đến lặng yên không một tiếng động.
Nếu như không phải ánh sáng trở nên mịt mờ tối đen, Phương Trần thậm chí cũng không biết phía trên xuất hiện yêu thú.
Toàn thân trên dưới của Phương Trần bốc lên sương mù màu đỏ không cần chào hỏi, lập tức ăn ý linh hoạt lui ra sau cùng với Dực Hung cũng đã phát hiện được dị biến.
Sau khi hai người lui về phía sau, cái bóng kia an tĩnh rơi xuống đất.
Khi hai chân nó đặt trên mặt đất, thậm chí ngay cả một mảnh lá rụng cũng không có bị kinh động.
Nhưng, mặt đất lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện hai đạo dấu chân thật sâu.
Đồng thời, còn có một cỗ lực lượng ba động dọa người, đảo qua trên người Phương Trần và Dực Hung.
Sắc mặt của một người một hổ, lập tức trở nên ngưng trọng.
Thực lực của đối phương rất mạnh!
Sau khi Phương Trần ngẩng đầu, nhìn thấy diện mạo của người đến thì hơi kinh ngạc...
Gã này, loại hình thể này, vậy mà có thể rơi xuống đất nhẹ nhàng như thế?
Ở trước mặt Phương Trần và Dực Hung, là một Hồng Mao Cự Hùng (*) cảm giác cực kỳ áp bách, thân hình nó to lớn. Nó đứng ở trước mặt Phương Trần, khiến hắn cảm giác mình đang đối mặt với một ngọn núi biết di động.
(*) Hồng Mao Cự Hùng = Gấu lớn lông đỏ
Mà trên tay con gấu to, đang giơ một thanh lang nha bổng thô to, nhẹ nhàng vung vẩy tạo ra tiếng gió gào thét chói tai, kình khí hùng hồn khiến nhánh cây và lá cây xung quanh ào ào vỡ vụn.
Trên thân nó tản ra một cỗ khí thế Kim Đan khiến cho Hung sắc mặt của Phương Trần và Dực dần dần ngưng trọng, khí thế vô tận áp bách một người một hổ bọn hắn như từng cơn sóng thủy triều liên tiếp...
Giờ phút này, trên mặt Hồng Mao Cự Hùng là nụ cười khinh miệt, không nhìn thẳng Phương Trần, mà nhìn Dực Hung nói:
"Càn Khôn Thánh Hổ tộc? Làm sủng thú cho con người ư? Haha! Sống nhục nhã như vậy, nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát!"
Dực Hung tuyệt không tức giận, chỉ cười lạnh một tiếng:
"Ngươi lợi hại như thế, vậy thì thử đi đến thú lao của Đạm Nhiên tông! Ta cũng muốn nhìn xem ngươi không làm sủng thú thì có thể sống được bao lâu?"
"Haha."
Nghe nói như thế, Hồng Mao Cự Hùng nhe răng cười hai tiếng, nhưng không có đáp lời.
"Phương Trần, đây là Tổ Huyết Cổ Hùng, một trong chín huyết mạch lớn của yêu tộc, đầu óc của đám gấu này cũng không quá tốt, bọn chúng tự xưng là bọn chúng mới là Yêu Tổ chính thống, haha!"
"Mà gã này, còn rác rưởi hơn Tổ Huyết Cổ Hùng kia, huyết mạch của hắn rất nhạt, cần phải trộn lẫn huyết mạch của Hùng tộc khác, cũng là một con gấu tạp chủng. (*)"
(*) Tạp chủng ~ chủng loại lai tạp
Dực Hung cười lạnh nói.
Thấy Dực Hung nhắc đến "Gấu tạp chủng", trong đôi mắt nhỏ bé trên gương mặt đầy lông của Hồng Mao Cự Hùng lấp lóe vẻ âm trầm.
Phương Trần nghe nói như thế, khẽ gật đầu, đồng thời giật mình...
Tổ Huyết Cổ Hùng, chín huyết mạch lớn!
Huyết mạch của tên này tuy là tạp chủng, nhưng cũng có thể giúp cho Thôn Yêu Dung Huyết Đại Pháp của mình phát huy được tác dụng!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Trần nhìn con gấu tạp chủng bắt đầu thay đổi.
"Haha, nhân tộc, ánh mắt của ngươi là có ý gì?"
Hồng Mao Hùng tạp chủng nhìn Phương Trần rồi cười lạnh một tiếng:
"Ngươi thấy sủng thú của ngươi nói ta là gấu tạp chủng, thế là ngươi cảm thấy ngươi có năng lực đấu với ta sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, loại như các ngươi, không cần dùng đại bảo bối ta cũng có thể dùng một tay đập chết các ngươi!"
Vừa mới nói xong.
Bên ngoài thân thể Hồng Mao Hùng giống như có một trận sóng ánh sáng lóe qua, ngay sau đó, thân hình của hắn vậy mà như biến mất tại chỗ giống như quỷ mị. Một giây sau, một nắm đấm im ắng đập thẳng xuống đỉnh đầu của Phương Trần.
Phương Trần lập tức thôi phát Khải Giáp Thần Tướng màu đỏ trong cơ thể đến cực hạn. sương mù màu đỏ thật dày che kín hai chân, ngưng tụ thành thực chất, giống như trong nháy mắt mặc vào một đôi giày đỏ.
Sau một khắc, Phương Trần đạp mạnh mặt đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tránh né nắm đấm của gấu tạp chủng.
Ầm! ! !
Một quyền của gấu tạp chủng hung ác nện trên mặt đất, vết nứt lít nha lít nhít như mạng nhện lập tức trải đầy mặt đất. Máu chảy ra khi Phương Trần đánh giết Đại Hắc Ngưu vừa nãy, giờ phút này, lẫn theo kẽ đất vào trong cành khô và lá héo.
Sau khi Phương Trần dùng hết toàn lực né tránh một quyền của gấu tạp chủng, hắn đi tới bên cạnh Dực Hung, mặt không biểu tình, sương mù màu đỏ ngoài thân đều đã tiêu tán, thu hồi vào trong cơ thể.
Giờ phút này, hắn đã có đánh giá rõ ràng về lực chiến đấu của gấu tạp chủng.
Đối phương ít nhất có thực lực Kim Đan tầng năm, lại mang huyết mạch của một trong chín đại yêu tộc. Mình không thể đối kháng chính diện!
Hắn nhìn Dực Hung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận