Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 261 - Tặng Tiên Hào

Vô Ức nghe thế thì cảm thấy rất vui mừng:
“Vâng!”
Nói xong, Vô Ức lùi lại vài bước, thân thể người giấy màu hồng cứ thế lắc lư rời đi. Hám Vô Miên nhìn bàn cờ, trên bàn cờ quân đen không còn bất cứ đường sống nào cả. Hắn nhếch miệng cười nói:
"Ngươi lại thắng rồi.”
“Tất cả là do may mắn mà thôi.”
Dư Bạch Diễm phất tay áo, bàn cờ lập tức biến mất. Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng:
“Ngươi nói xem, liệu Phương Trần có xảy ra chuyện gì không?”
Hám Vô Miên cười khổ đáp:
"Không phải khi nãy ngươi nói ngươi không quan tâm hay sao?”
Dư Bạch Diễm lắc đầu nói:
“Đấy là nói cho người khác nghe mà thôi. Trong môn phái chúng ta hiếm khi có những đứa con được trời cao ưu ái như vậy, thiếu mất một người thôi cũng là tổn thất rất lớn rồi.”
Hám Vô Miên cười híp mắt lại:
“Người được Lăng sư tổ tặng cho cả tiên hào, vậy thì ngươi nghĩ xem liệu Phương Trần sẽ sảy ra chuyện hay sao? Yên tâm đi!”
“Ừm!”
Dư Bạch Diễm gật gật đầu.
Động Thiên Ma. Phản ứng đầu tiên của Phương Trần khi thấy vô số ma khí đang cuồn cuộn lao về phía mình chính là hắn cảm thấy miệng của Dực Hung thật là đen đủi! Cái này vừa nhìn là đã cảm thấy không đúng rồi! Ở trong đám ma khí, Phương Trần có thể thấy rõ ràng có vô số Thiên Ma trúc cơ kì đang quấn lấy nhau, cực kì dữ tợn, đáng sợ. Chúng hung tàn bạo ngược, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo của động Thiên Ma, giống như là núi băng ngàn năm đang tan chảy, hơi lạnh đó truyền đến cả cơ thể của Dực Hung. Dực Hung run rẩy nói:
“Phương Trần, không ổn rồi!”
Nhưng ngược lại, Phương Trần không cảm thấy gì cả. Do ảnh hưởng của Kiên Tâm Vô Thượng Thôn Ma Thuật, hắn còn cảm thấy luồng khí lạnh này rất thoải mái dễ chịu! Nhưng... có dễ chịu hơn nữa thì đây cũng không phải là lý do để hắn đứng đây xem trò vui được! Đây rõ ràng là động Thiên Ma này sảy ra chuyện rồi, vậy giờ còn không nhanh chóng chạy đi! Vừa nghĩ đến đây, Phương Trần liền lấy ra lệnh bài màu đen, mục đích của hắn là muốn mở cửa động Thiên Ma, thoát ra khỏi nơi này đã rồi tính. Hơn nữa hắn còn dự định dùng linh lực để gọi Uông Nhuế và Cao Đồng đến đây nữa. Nhưng chỉ một giây sau, Phương Trần ngẩn người...
Bởi vì lệnh bài không mở được cửa! Không! Chính xác hơn là lệnh bài không mở được “cửa” ở bên ngoài! Chỉ thấy sau khi Phương Trần đặt lệnh bài vào, trận pháp mà trước đó dùng để phong ấn động Thiên Ma nhanh chóng được mở ra. Có một lực đẩy xuất hiện, bài xích tất cả các thiên ma khác có ở đó ngoại trừ Dực Hung và Phương Trần. Nhưng mặc dù trận pháp này mở ra cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi vì bên ngoài trận pháp này, còn có một trận pháp khác cản Phương Trần lại! Ánh mắt Phương Trần khẽ thay đổi, hắn nhanh chóng dùng rìu Ám Long đánh hơn chục cái vào trận pháp.
“Rầm rầm rầm—“
Nhưng trận pháp không hề xi nhê chút nào! Đánh nhiều như vậy mà một chút dấu vết cũng không để lại được! Phương Trần thấy vậy thì sắc mặt xanh mét lại, trận pháp này rất khó phá! Mà điều làm cho Phương Trần cảm thấy kinh ngạc chính là cường độ khí tức của trận pháp này mạnh ngang ngửa trận pháp mà ngày trước Đạm Nhiên tông từng dùng để gia cố cho động Thiên Ma! Đây có lẽ chính là trận pháp dành cho Đại thừa kì! Vừa nghĩ tới đây, trái tim Phương Trần đập mạnh một nhịp, hắn lập tức há miệng muốn hô lên:
"Vong...”
“Khóa!”
Vào lúc này, một giọng nói vang lên. Miệng Phương Trần lập tức bị một trận pháp bịt lại, hắn không có cách nào phát ra âm thanh được nữa.
"Ngươi cũng thông minh đấy, biết trận pháp này không phải là loại mà cường giả bình thường có thể chống lại được, liền lập tức muốn hô hoán tiên hào. Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ? Tiểu bối của Xích Tôn sơn!”
Một người trẻ tuổi trên người mặc một bộ y bào màu trắng tinh, cực kì đẹp trai, giống như mặt trời nhỏ, thậm chí trên người còn có một chút vẻ phóng túng đi đến. Thấy người này, đồng tử của Phương Trần mở to, cả người cứng đờ lại. Mà Dực Hung đứng cạnh Phương Trần cũng đơ người. Không phải là do hắn sợ, mà là do khí thế của đối phương quá mạnh mẽ, khiến cho bọn hắn không thể động đậy! Khi Phương Trần còn đang bất ngờ, người thanh niên trẻ tuổi kia đi đến bên cạnh Dực Hung, nhìn hắn một cái rồi lập tức chế diễu:
“Huyết mạch Đế Phẩm, từ đầu ta đã nói rằng ngươi trốn không thoát được đâu. Mặc dù đã có người đuổi Ám Ảnh đi thay ngươi, vậy thì lần này ta sẽ phục sinh Tham Dục, ngươi phải cố gắng lên nhé!”
Dực Hung bị đè ép đến mức không nói được câu gì. Tất nhiên là do người thanh niên trẻ tuổi kia lo lắng Dực Hung cũng biết tiên hào nào đó, sợ hắn ta gọi người tới đây nên cũng cấm ngôn hắn ta luôn rồi! Sau đó, người thanh niên trẻ tuổi đi đến bên cạnh Phương Trần. Đầu tiên hắn ta nhìn lên nhìn xuống Phương Trần một lượt, sau đó hắn ta bất chợt khựng lại, sợ hãi nói:
“Thần tướng đạo cốt?! Thứ này thật sự tồn tại hay sao? Hơn nữa, với cường độ sức mạnh của cơ thể này làm sao có thể, điều này quá vô lý rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận