Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 321 - Chủ Động Tìm Chết

“Nếu Ngưng Y trách ta hạ thủ không lưu tình, ta lại nên làm thế nào?”
Phí Võ choáng váng:
“Không thể nào? Đây là Phương Trần tìm người luận võ, là hắn chủ động tìm chết, Khương sư muội không thể nào thị phi bất phân như thế chứ?”
“Ha ha.”
Viên Hạo cười lạnh một tiếng, lập tức nói:
“Không gì là không thể, thiếu nữ hoài xuân vốn là không thể nói lý.”
“Huống chi, ta quan sát Phương Trần người này, xảo trá âm ngoan, ở ngoại môn làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, vẫn còn có thể khiến tổ sư đích thân chọn gia nhập Điện Đạm Nhiên, còn có thể khiến tông chủ mạnh tay trừng trị Tôn Đàm, đây chắc chắn là hạng người xảo ngôn nịnh bợ.”
“Ngưng Y ngây thơ như thế, sao có thể không bị hắn lừa?”
Nghe vậy, Phí Võ sửng sốt, sau đó lúng ta lúng túng nói:
“Viên sư huynh, Khương sư muội ngây thơ sao?”
“Ta thấy lúc nàng chẻ người, không quá ngây thơ!
Viên Hạo lườm Phí Võ, sau đó nói:
“Cho nên nói, chuyện của Phương Trần, ta đương nhiên đã có ý tưởng.”
“Ngươi không cần quan tâm nữa.”
Phí Võ nghi ngờ hỏi:
“Ý tưởng gì?”
Viên Hạo cười lạnh một tiếng:
“Đương nhiên là ý tưởng có thể đánh tan tâm tư của Ngưng Y.”

Sườn núi, núi Xích Tôn.
Phương Trần để Trương Thiên người đã hoàn thành báo cáo, khép cửa lại khi rời đi.
Chờ sau khi Trương Thiên rời đi, Phương Trần nhìn lướt qua nhẫn trữ vật mà đối phương tặng.
Bên trong đều là mấy vật phẩm trang sức, trông thì đẹp mắt, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Phương Trần tiện tay ném vào trong đại snahr, đứng dậy rời đi, xuống núi Xích Tôn.
Hắn định đi tìm Lệ Phục!
Đã vào núi Xích Tôn rồi, chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải nói một tiếng cho sư phụ biết, chờ lúc sư phụ thanh tỉnh, tự nhiên sẽ biết mình lập được thành tích như thế nào.
Tuy nhiên, trong lòng Phương Trần nghĩ, cũng không biết hiện tại tình trạng tình thần của sư phụ có ổn định hay không…

Nhược Nguyệt Cốc.
“Hô! Này!”
“Đừng chạy, một người không hối tiếc mới là chính nhân quân tử, ngươi dựa vào đâu mà hạ cờ không được liền lật bàn cờ?”
“Người tu tiên, mệnh ta do ta không do trời, cái bàn cờ này không hợp ý ta, ta đương nhiên muốn chống lại hắn!”
“Ngươi chết tiệt…”
“Câu cả một ngày, ta nói tại sao đến một con cá cũng không có, toàn cho ngươi ăn rồi, ngươi cái lão già khốn nạn.”
“Ta đang luyện thể, đói bụng, bổ sung một chút mà thôi, hơn nữa dòng sông này cũng không phải của ngươi, ta ăn chút cá cũng không liên quan gì đến ngươi…”
“Liên quan ta cái rắm? Con cá này là ta dùng mấy trăm linh thạch mua bỏ vào, ngươi… lão tử giết tổ tông ngươi!”
Nhược Nguyệt Cốc vẫn náo nhiệt như trước đây, các loại âm thanh chơi đùa vui vẻ bình yên, không ngừng bên tai.
Bầu không khí hài hòa, vui vẻ hòa thuận!
Mà Phương Trần thấy mình không gặp Lệ Phục khi vừa vào Cốc, vì vậy đã đi dạo xuống dưới trong khi đi tìm.
Lúc đi dạo, Phương Trần đặc biệt đến gần khu đánh cờ mà trước đó không dám đến gần.
Sau khi lách qua chỗ của mấy tu sĩ cường đại, Phương Trần tìm đến mấy lão đầu cảnh giới Kim Đan, bắt đầu chỉ trỏ.
Đợi sau khi tâm tình của mấy lão đầu suy sụp, Phương trần cuối cùng hài lòng rời đi.
Sau đó, Phương Trần chạy đến bên cạnh một con sông lớn, xem mọi người nghịch nước bơi lội.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ được xem cảnh tượng bất ngờ, kết quả là cả tu sĩ nam hay là tu sĩ nữ đều mặc áo pháp không thấm nước, cho dù ngâm vào trong nước, cũng không ướt, nhất thời lắc đầu…
Chơi nước thế này, thì có gì thú vị?
Cuối cùng, Phương Trần đã tìm được Lệ Phục.
Lúc Phương Trần tìm thấy Lệ Phục, Lệ Phục đang đứng chắp tay, lẳng lặng mà nhìn hai đứa trẻ tầm tám, chín tuổi đá câu.
Khí tức trên thân của hai đứa trẻ rất mạnh, khoảng chừng Luyện Khí tam phẩm.
Phương Trần nhìn đến líu lưỡi, đi đến bên cạnh Lệ Phục:
“Sư phụ!”
Lệ Phục quay đầu liếc nhìn Phương Trần một chút, rồi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
“Có chuyện gì?”
Phương Trần lộ ra vẻ khiêm tốn:
“Sư phụ, đệ tử đã bái nhập núi Xích Tôn, bây giờ đệ tử bất tài, là thiên kiêu cường đại nhất trong thế hệ trẻ của núi Xích Tôn! Đệ tử dè dặt phỏng đoán, ta có thể sẽ đánh bại được tất cả đệ tử của núi Xích Tôn!”
Mà nghe thấy báo cáo thành tích của Phương Trần, Lệ Phục khẽ nhíu mày:
“Sau đó thì sao?”
“Chỉ có vậy sao?”
“Ngươi không thể đánh thắng được tất cả mọi người ở núi Xích Tôn sao?”
Phương Trần hơi khựng lại, vẫn là công thức quen thuộc nha.
Nhưng hắn không còn là người chuyện bé xé ra to như trước nữa.
Hắn lựa chọn nói sang chuyện khác, dù sao thì sư phụ rất dễ gạt.
Hắn nhìn về phía hai đứa trẻ:
“Phải rồi, sư phụ, hiện tại người đang làm gì vậy?”
Nhưng Lệ Phục lại thản nhiên nói:
“Trả lời ta đi, vì sao lại nói sang chuyện khác?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận