Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 454 - Đàng Hoàng

Nghe lời, đàng hoàng, làm người vui vẻ.
Cho nên, nhánh cây lẻ loi trơ trọi, nghiêm túc nhớ kỹ lời của mẫu thụ.
Sau khi rơi xuống từ mẫu thụ, lần thứ nhất tỉnh lại sau khi biến thành nhánh cây, Nhất Thiên Tam cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của mẫu thân, vụng về ứng đối với nhân tộc đầu tiên hắn thấy!
Dực Hung ý thức được Nhất Thiên Tam là vì sống sót mới nói như thế, vừa nghĩ nói như vậy mới bị chết càng nhanh đi, nên vừa vỗ vỗ thân cây của Nhất Thiên Tam, vừa khuyên Nhất Thiên Tam một câu:
"Vậy sau này ngươi không cần nói như vậy để nịnh nọt chúng ta, chúng ta sẽ không chém chết ngươi."
"Vì sao?"
Lúc ấy, Dực Hung ngồi đấy dùng tay hổ chà xát cái cằm, cân nhắc nói:
"Có lẽ, bởi vì chúng ta là người nhà... đúng không? !"
Hắn cũng không quá chắc chắn.
Rốt cuộc, Phương Trần đối xử với hắn tốt hơn người nhà của hắn rất nhiều.
Mà Nhất Thiên Tam thì lẩm bẩm nói:
"Người nhà? Vậy các ngươi cũng giống như mẫu thụ và huynh đệ tỷ muội của ta sao?"
Dực Hung:
"Không kém bao nhiêu đâu."
Vừa mới nói xong.
Nhất Thiên Tam trầm mặc nửa ngày đột nhiên cao hứng bừng bừng hoan hô lên:
"Quá tốt rồi!"
"Ta có người nhà!"
"Ta lại có người nhà!"
"Mẫu thụ không cần lo lắng ta sẽ chết!"
Đạm Nhiên tông, bên trong núi Xích Tôn ngày ngày nắng ấm chiếu cao, trời trong gió nhẹ lâu dài, lão hổ nhỏ ngâm trong suối nước nóng nhìn nhánh cây reo hò không khống chế được, không biết nghĩ tới điều gì, nhịn không được cũng cười theo...
...
Sau khi Phương Trần rời khỏi núi Xích Tôn, thu nhập Chân Trần ấn vào trong nhẫn chứa đồ, lặng lẽ nhẹ nhàng tiến về phía Nhược Nguyệt cốc.
Hắn muốn muốn tìm đối tượng thí nghiệm Chân Trần ấn, Lệ Phục!
Sư phụ thân là cường giả điên đỉnh cao, nhìn theo một góc độ xảo diệu khác thì cũng có năng lực thí nghiệm và năng lực giữ bí mật cường đại nhất.
Phương Trần có thể yên lòng nói bí mật cho Lệ Phục.
Trên thực tế, nếu là Lăng Tu Nguyên ở bên cạnh, hắn cũng muốn để Lăng Tu Nguyên nhìn xem Chân Trần ấn kỳ lạ này, đáng tiếc người ta không ở đây.
Sau khi đến Nhược Nguyệt cốc, lần này Phương Trần rất nhanh đã tìm được Lệ Phục.
Bởi vì...
Lúc này Lệ Phục đang bình tĩnh đứng trước một cái cây, sừng sững bất động, khuôn mặt nghiêm nghị, tư thế đứng yên giống như pho tượng!
Phương Trần:
"..."
Hắn ngắm cây này một cái, vô cùng vững tin, đây chính là thiên tài đỉnh phong mà lần trước Lăng Tu Nguyên thua trận, khiến Đạm Nhiên tông tiếc nuối bỏ lỡ.
Phương Trần lẩm bẩm nói:
"Xem ra có cây rồi, sư phụ cũng an phận một chút, cũng coi như là mang đến tin tức tốt cho Nhược Nguyệt cốc rồi."
"Đã đến tìm vi sư lâu như vậy, vì sao không nói lời nào?"
Đúng lúc này, thanh âm của Lệ Phục đột nhiên truyền đến:
"Ngươi thấy vi sư đang làm bạn với sư đệ, cảm thấy lúc trước khi mình tu luyện, không thể được ta chăm sóc, cho rằng là vi sư đối đãi khác nhau, cho nên lòng sinh chua xót?"
Phương Trần lập tức trầm mặc, môi rung rung một hồi, chần chờ nói:
"... Sư phụ, ta không có, ta chỉ là sợ quấy rầy ngài vun trồng sư đệ, cho nên mới không dám tùy tiện nói chuyện mà thôi."
Lệ Phục lại khoát khoát tay, xoay đầu lại, thản nhiên nói:
"Sai, không thể nói láo."
"Câu nói này, ta đọc lên tình cảm nội tâm của ngươi."
"Ngươi thật sự thất lạc!"
Phương Trần:
"......"
Đấy là trầm mặc, không phải thất lạc.
Lệ Phục thản nhiên nói:
"Trước đó đó ta không có ‘cầm tay chỉ việc’ dạy bảo ngươi, là bởi vì ngươi đã có đầy đủ tâm cảnh và năng lực cường đại, nhưng sư đệ ngươi đến bây giờ ngay cả lời cũng không thể nói, hiển nhiên còn chưa đủ mạnh, cho nên ta cần dốc lòng chăm sóc nó!"
"Vi sư giải thích như vậy, ngươi có hài lòng không?"
Phương Trần trầm mặc gật gật đầu:
"Sư phụ, ta hài lòng!"
Lệ Phục ừ một tiếng, khẽ vuốt cằm, lại nói:
"Còn có, cầu đạo giả nên khóc cười tùy tâm, phóng túng mới có thể để cho tâm cảnh nâng cao một bước!"
Phương Trần:
"?"
Túng cái gì?
Lệ Phục tiếp tục nói:
"Vi sư không thích ngươi nén giận vì suy nghĩ cho cảm nhận của sư đệ, sau này nội tâm có không vui thì cứ nói ra, vi sư sẽ giải thích với ngươi, chiếu cố cảm nhận của ngươi!"
"Còn lần này, trước hết ta tha thứ cho ngươi!"
"Sau này ngươi không như vậy nữa là được."
Phương Trần nhất thời trợn mắt hốc mồm, lần nữa nhận được lời nói rung động đến từ Lệ Phục.
Lệ Phục lại tiếp tục nhìn gốc cây kia, thản nhiên nói:
"Ngươi cũng thoải mái lên, không thể áp lực chính mình, biết không?"
Sau lời này, lá cây vốn còn có chút lay động theo gió nhẹ, rừng sâu vốn đang phát ra tiếng xào xạc đột nhiên lâm vào tĩnh mịch, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa truyền đến từ nơi xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận