Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 496 - Sư Tổ

Lăng Tu Nguyên tiếp tục nói:
“Bởi vì số pháp bảo mà ta lấy ra đều có linh tính, thế nên qua hành động khi nãy của Nhất Thiên Tam, ta liền biết được rằng năng lực điểm hóa của nó chỉ dừng lại ở pháp bảo Trúc Cơ kì và Kim đan kì. Ví dụ như Yên Cảnh hoặc Hàm Tân Như Khổ chẳng hạn. Thế nên, ngươi đã hiểu chưa?”
Phương Trần nghe vậy thì giật mình. Khi nãy hắn còn tưởng rằng chỉ có Hàm Tâm Như Khổ có linh tính thế nên Nhất Thiên Tam mới đi điểm hóa.
“Như vậy có nghĩa rằng năng lực điểm hóa của Nhất Thiên Tam không tính là rất mạnh mẽ. Ít nhất là nó không mạnh đến mức nghe rợn cả người như trong Thế Giới Thụ nói.”
Lăng Tu Nguyên nói một cách thản nhiên:
"Có điều, khả năng điểm hóa này sau này sẽ còn trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Vậy nên sau này ngươi nhớ quan sát kỹ lưỡng một chút nhé.”
Phương Trần gật đầu:
“Vâng! Sư tổ!”
Phương Trần bất chợt nhớ tới một việc. Hắn liền nói:
“Vậy sư tổ, thế còn việc Nhất Thiên Tam điểm hóa ấn Chân Trần của ta thì là như thế nào vậy? Khi mới đầu, đến linh tính ấn Chân Trần cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến khí linh.”
Lăng Tu Nguyên nghe câu hỏi thì bắt đầu giải thích:
“Mỗi pháp bảo có cách ngộ đạo không giống nhau. Trời sinh chúng đã có linh tính rồi. Còn khí linh thì là do đạo vận! Chính vì thế nên bọn hắn sẽ không xuất hiện khí linh đâu. Nếu như đạo vận thay đổi biến thành khí linh, vậy thì có lẽ là có thể trực tiếp thành tiên luôn rồi.”
Phương Trần sững người:
“Thì ra là như thế!”
Lăng Tu Nguyên lại nói:
“Chính vì như vậy thế nên cái mà Nhất Thiên Tam điểm hóa có lẽ là Đạo Vận Hạo Ngọc- nguyên liệu tạo ra ấn Chân Truyền. Chính điều này đã kích phát đạo vận ra, thế nên mới dẫn đến việc Dực Hung ngộ đạo!”
Phương Trần bừng tỉnh. Hắn xoa xoa cằm, ánh mắt sáng lên:
“Nếu như nói như vậy, chẳng phải là nếu ngư ta thu thập được một đống ấn Chân Truyền, sau đó đem tất cả về Phương gia để cho Nhất Thiên Tam điểm hóa, vậy thì có thể giúp cho cả tộc ta được ngộ đạo hay sao?”
Lăng Tu Nguyên nghe Phương Trần nói vậy thì không biết nên khen hắn là ngườu biết bảo vệ gia tộc hay mắng hắn vì tội bất kính trưởng bối trong tông môn trước. Cái chuyện mà tính kế tông môn để giúp đỡ gia tốc này mà hắn cũng có thể nói trước mặt chính sư tổ của tông môn hay sao? Lăng Tu Nguyên tức giận cười nói:
“Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ngươi tưởng ai cũng có thể ngộ đạo hay sao? Ngộ đạo chỉ có tác dụng với những người mà bản thân họ có thiên tư ưu việt mà thôi! Nếu như người người đều có thể ngộ đạo, nhà nhà đều có thể ngộ đạo, pháp bảo nào cũng có thể ngộ đạo, vậy thì chúng ta cần gì phải gọi nó là ấn Chân Truyền? Nếu như vậy thì chúng ta đã gọi luôn nó là ấn Xích Tôn, sau đó để cho mỗi người trong Xích Tôn sơn một cái mà dùng rồi!”
Phương Trần nghe vậy thì hiểu ra. Hắn nói với vẻ tiếc nuối:
“Thế thôi vậy.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Phương Trần, Lăng Tu Nguyên liền đi đến trước mặt Nhất Thiên Tam và Hàm Tân Như Khổ. Nhánh cây:
“Sư tổ, chào ngươi!”
Cuốc chim:
"Chủ nhân, chào ngươi!”
Lăng Tu Nguyên nhìn thấy Hàm Tân Như Khổ biến thành dáng vẻ giống y chang Nhất Thiên Tam thì rơi vào im lặng. Khi nào trở về hắn phải để cho khí linh nhà mình dạy dỗ lại Hàm Tân Như Khổ thật tốt mới được. Hắn nhất định không thể để chuyện động phủ của bản thân xuất hiện một khí linh giống Nhất Thiên Tam y như đúc được!

Lăng Tu Nguyên nở một nụ cười hiền hòa:
"Được rồi, Nhất Thiên Tam, ta và Hàm Tân Như Khổ phải về rồi.”
Nhất Thiên Tam ngốc nghếch nói:
“Vậy tạm biệt sư tổ!”
Sau khi Lăng Tu Nguyên thu Hàm Tân Như Khổ về, Phương Trần liền tiễn Lăng Tu Nguyên rời khỏi động phủ. Đợi đến khi ra đến cửa lớn, khi Lăng Tu Nguyên sắp rời đi, hắn quay lại hướng về phía động phủ phất phất tay. Phương Trần nhìn không hiểu gì cả. Hắn ta đang muốn làm gì vậy? Lăng Tu Nguyên nói:
“Được rồi, ngươi quay về đi. Ta đi đây. Bây giờ ngươi nên xây dựng tốt kiếp thai rồi chuẩn bị trèo lên Xích ton thiên thê đi, có biết chưa?”
Phương Trần lắng nghe lời dạy dỗ một cách nghiêm túc:
"Vâng! Thưa sư tổ!”
Lăng Tu Nguyên gật đầu. Ngay lúc hắn đang định rời đi thì Phương Trần vội vàng nói:
"Sư tổ, à thì, còn hai cái thủ pháp quyết của giày à nội giáp, ngươi xem...”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì chậm rãi nói:
“À, không có hai cái đấy đâu. Ta lừa ngươi đó. Ta chỉ muốn nhìn cái dáng vẻ giây trước vừa ngạo mạn, giây sau liền tỏ vẻ cung kính của ngươi nên mới lừa ngươi thôi.”
Phương Trần:
“...”
Mẹ nó chứ. Lại bị lừa rồi! Vị sư tổ này đúng là không bao giờ chịu để bản thân bị thiệt mà?! Đợi sau khi về đến đại sảnh, Phương Trần mới hiểu ra cái phất tay ban nãy của Lăng Tu Nguyên là có ý gì. Hắn vừa vào cửa liền thấy hình ảnh một con hổ mệt mỏi nằm thành một đống dưới đất. Dực Hung bị treo cả nửa ngày cuối cùng cũng được thả xuống rồi. Phương Trần kinh ngạc:
“Ngươi bị làm sao thế? Sao giống như cả người bị móc rỗng ra vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận