Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 190 - Hạ Quyết Tâm

Dư Bạch Diễm tiếp tục nói:
"Mà chỗ ngươi sắp đi, ta cũng chẳng biết tại sao, nhiệm vụ của đệ tử nội môn vốn là tùy ý, nhưng tổ sư cứng rắn muốn chỉ định, nói muốn để ngươi sớm trải nghiệm, cho nên ngươi phải đi!"
"Nếu ngươi thực sự sợ hãi, ta có thể chuẩn bị thêm chút pháp bảo bảo mệnh cho ngươi."
Nói đến loại trình độ này, đã nói rõ Dư Bạch Diễm không thích thái độ nhát gan của Phương Trần vừa rồi đến cỡ nào.
Nghe vậy, Phương Trần sững sờ, nghĩ thầm ta làm sao có thể để ngươi bôi nhọ ta như vậy?
Ta là kiểu người cần pháp bảo bảo mệnh sao?
Phương Trần lập tức lộ ra vẻ mặt đắng chát, nói ra:
"Dư tông chủ, ta quả thật sợ hãi Thiên Ma, nhưng ta không phải là sợ chết ở trong Thiên Ma quật."
Dư Bạch Diễm sững sờ:
"Vậy là ngươi sợ cái gì?"
"Thứ ta sợ chính là hai chữ này!"
Trong mắt Phương Trần lộ ra vẻ ảm đạm và đắng chát nồng đậm, cười thảm nói:
"Lúc ta tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là nếu là nghe được hai chữ Thiên Ma, đại biểu cho cha mẹ ta nhất định phải rời khỏi Phương gia, đại biểu họ tùy thời có khả năng chết ở chiến trường Thiên Ma."
"Bởi vậy, từ nhỏ ta đã rất sợ hãi khi nghe được hai từ này, thậm chí có một loại sợ hãi trong xương cốt."
"Chỉ vì, điều này đại biểu cho huyết nhục tách rời."
"Cho nên, ta thật rất sợ khi nghe được hai chữ Thiên Ma, thật xin lỗi, tông chủ, sư khiếp đảm của ta khiến ngươi chê cười rồi."
Dư Bạch Diễm:
"..."
Giờ khắc này, hắn nhìn Phương Trần đang cười thảm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — — ta thật đáng chết!

Dư Bạch Diễm ấp úng nói:
"Thật xin lỗi, Phương Trần, vừa rồi ta không có ý..."
Hắn không có hoài nghi Phương Trần giả vờ.
Khi cái tên Phương Trần này truyền đến trong tai hắn, hắn đã biết thân thế của Phương Trần.
Ai cũng biết, vị đại thiếu gia Phương gia này, là được chú mình nuôi lớn.
Cho nên, giờ phút này Phương Trần nói tới cha mẹ mình, Dư Bạch Diễm hiển nhiên lập tức tin tưởng.
Phương Trần lắc đầu, nói tiếp:
"Tông chủ, đây là năng lực chịu đựng của ta không tốt, không phải là sai lầm của ngài, ngài không nên tự trách, càng không cần nói xin lỗi!"
"Được rồi, tông chủ, trước khi đi Thiên Ma quật, ta cần phải chuẩn bị những gì?"
Thấy Phương Trần chủ động nói sang chuyện khác, Dư Bạch Diễm hít sâu một hơi, cảm giác hổ thẹn sâu sắc, lại nói:
"Mang theo ngọc giản này, sau khi ngươi in dấu ấn ký của mình, ngọc giản này sẽ ghi chép số lượng Thiên...Ách số lượng mà ngươi tự mình đánh chết."
"Nhớ kỹ, không được tìm người giúp đỡ."
Phương Trần gật đầu:
"Vâng!"
"Sau đó, ngươi mau chóng xuất phát, nếu vì có việc mà mấy ngày nay vẫn chưa kịp thời xuất phát đi Thiên...Ách, đi tới chỗ kia, vậy ngươi đi tìm Hoàng Trạch trưởng lão báo cáo chuẩn bị một chút, hiện tại đến phiên hắn phụ trách khảo hạch đệ tử núi Xích Tôn."
Dư Bạch Diễm xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán.
Hiện tại hắn sợ nói tới hai chữ Thiên Ma, sẽ khiến Phương Trần hoảng sợ!
Phương Trần nói:
"Vâng!"
"Được rồi, ngươi chuẩn bị cẩn thận đi, ta tin tưởng khảo nghiệm này chẳng khó khăn gì với ngươi."
Dư Bạch Diễm cười vỗ vỗ đầu vai Phương Trần, tuy nhiên vì dung mạo thiếu niên của hắn, cho nên không quá giống như là trưởng bối đang động viên vãn bối.
Phương Trần:
"Vâng! Đa tạ tông chủ!"
Sau đó, Dư Bạch Diễm định rời khỏi, lúc chuẩn bị lên đường, hắn nghiêng đầu nhìn một vách đá vắng vẻ không người cách đó không xa, trầm ngâm một lát, vẫn quyết định không nóng nảy nhúng tay...
Trước hết để cho Phương Trần trải nghiệm!
Dù sao, nơi nào không có đấu tranh chứ?
Phương Trần thấy thế, ánh mắt lấp lóe.
Sau khi Dư Bạch Diễm rời khỏi, Phương Trần dự định đi tìm Khương Ngưng Y.
Hoa Kỳ Dung đã nói với hắn vị trí động phủ của Khương Ngưng Y!
Nhưng lúc này, một đạo âm thanh băng lãnh vang lên:
"Đứng lại!"
Phương Trần vốn đang không nhúc nhích nghe nói như thế, bước chân lập tức biến nhanh
Bạch!
Một bóng người rơi vào trước mặt Phương Trần, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Trần, chặn bước tiến của hắn.
Người tới là một nữ nhân tóc ngắn, mặc trang phục dài, tay đeo quyền sáo. Mặt ngoài quyền sáo đang lóe ra từng tia từng tia sáng, giống như độc xà lè lưỡi, khiến cho người nhìn nó sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mặt nàng trầm như nước, da thịt có màu lúa mì vàng nhạt. Nhất là giờ phút này nàng đối diện với Phương Trần, trong hai con ngươi của nàng tràn đầy lửa giận.
Tuy nhiên, chuyện khiến cho Phương Trần nhíu chặt lông mày chính là khí thế của đối phương vô cùng cường hãn, lại không lộ ra sự sắc bén giống như Trúc Cơ, mà lại có chút nội liễm.
Đây là một tu sĩ Kim Đan!
Thấy người tới có tu vi cường đại, với lại kẻ đến thì không thiện, Phương Trần nhíu mày suy tư, trước tiên dùng hết sáu pháp bảo đánh một trận hay là trực tiếp tự bạo?
Sau đó, Phương Trần hất cằm, nói với người tới:
"Được rồi, đừng trầm mặc, thành thật khai báo, ngươi tên gì? Người ở nơi nào? Tìm ta có chuyện gì?"
"Ngươi..."
Nữ nhân đeo quyền sáo thấy Phương Trần nói như thế, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, ngay sau đó cười lạnh nói:
"Ta là Tôn Đàm! Ngươi nghĩ ta tìm ngươi có chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận