Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 286 - Hậu Viện

Khuông mặt của Ôn Tú cũng lạnh lẽo, nếu không phải Phương Trần đã tha thứ cho bốn lão già này, cộng với lo lắng nếu mình đả thương người sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho Phương Trần, thì hiện tại bốn người này ít nhất phải có ba người rưỡi nằm trên đất.
Tuy nhiên, dù cho không ra tay, nhưng Ôn Tú cũng nhanh chóng cầm thương đuổi người.
Nguyên nhân là vì như thế, bốn người Vân Lĩnh đành phải e ngại nhìn thoáng qua trường thương của Ôn Tú, rồi quyết định rời đi.
"Đi thong thả!"
Sau khi Ôn Tú và Phương Cửu Đỉnh đưa bốn người ra khỏi Phương phủ, thì lập tức quay người trở về đại sảnh.
Sau khi bốn người rời đi, Phương Cửu Đỉnh hít một hơi sâu, sắc mặt tràn ngập lửa giận:
"Là bốn cái lão súc sinh này đúng không? Thù này, ta nhớ kỹ..."
Ôn Tú cũng lạnh lùng nói:
"Nhớ ra tay thông minh một chút, đừng lưu lại nhược điểm gì, gây thêm phiền phức cho Trần nhi, biết không?"
"Biết!"
Phương Cửu Đỉnh gật đầu.
Sau đó, một thị nữ áo tím đột nhiên vội vàng chạy tới:
"Phu nhân!"
"Thế nào?"
Ôn Tú quay đầu nhìn nàng.
Thị nữ áo tím nói:
"Nhị phu nhân lại bắt đầu đau đớn, nói là muốn Trần thiếu gia về thăm nàng."
Mấy ngày trước, Ôn Tú trở về chưa được sáu canh giờ, nhị thúc mẫu Nghiêm Hàm Vân từng mưu hại Phương Trần đã bị "Tập kích" ở từ đường...
Đến bây giờ nàng đã nằm trên giường không dậy nổi!
Ôn Tú thản nhiên nói:
"Cho nàng ăn thuốc đại bổ, làm cho nàng ngất đi, không để nàng kêu gọi nữa."
"Vâng!"
Thị nữ áo tím lập tức gật đầu.

Sau khi thị nữ áo tím rời đi, Phương Cửu Đỉnh hỏi:
"Tú nhi, tiếp theo ngươi dự định xử lý Nghiêm Hàm Vân này như thế nào?"
Mấy ngày trước đây, sau khi hai người trở về, Ôn Tú đã mượn cơ hội đi từ đường cùng với Nghiêm Hàm Vân.
Trên đường trở về, Ôn Tú thả ra tin tức giả, để người ta biết phu nhân của gia chủ Phương gia bị thương ở chiến trường Thiên Ma, ma khí nhập thể, sau đó có phản quân đến tập kích.
Nguyên nhân là vì như thế, Nghiêm Hàm Vân bị trọng thương...
"Ài..."
Ôn Tú nghe Phương Cửu Đỉnh hỏi thì thở dài một hơi:
"Tuy nàng một mực tính kế chúng ta và Trần nhi, nhưng dù sao cũng coi là có ân dưỡng dục, ít nhất phải để Trần nhi gặp nàng rồi lại nói, ta cũng không thể quá phận, trước hết cứ như thế đi."
"Tướng công, ngươi nói xem có phải ta có bầu cho nên lòng dạ đàn bà, thiện lương mềm yếu rồi không?"
Phương Cửu Đỉnh:
"y..."
Ôn Tú liếc mắt nhìn hắn:
"Nín cái rắm nửa ngày không ra, ngươi muốn nói cái gì?"
Phương Cửu Đỉnh mãnh liệt lắc đầu:
"Không có gì, chẳng qua là ta cảm thấy phu nhân xác thực nhu hòa hơn trước đó rất nhiều, có chút...Khục, ánh sáng người mẹ."
"Đừng ba hoa..."
Ôn Tú trợn mắt nhìn Phương Cửu Đỉnh, đẩy hắn:
"Địa Tâm Linh Diệc Nhũ, Xà Quy Huyết Linh Thảo,...bốn dạng bảo bối này đều là đồ tốt, ngươi đi suy nghĩ một chút cho ai đi..."
Phương Cửu Đỉnh không do dự nói:
"Huyết Linh thảo thích hợp cho ngươi, ngươi trực tiếp dùng chứ sao."
"Ta không muốn, có Lăng tổ sư ra tay, thân thể ta sớm đã không đáng lo."
Ôn Tú lắc đầu, chợt nói:
"Đây là một cơ hội, có thể giúp ngươi chỉnh hợp lại quan hệ với trưởng lão trong tộc lần nữa, cũng có thể giúp Trần nhi tái tạo danh vọng, nếu tận dụng thoả đáng, càng có khả năng sớm giúp hắn tranh thủ được cường giả trong tộc chống đỡ, tóm lại, chúng ta phải tận dụng mọi thứ."
"Đây cũng là nỗi khổ tâm của Trần nhi, hắn không nói gì, nói rõ chỉ muốn yên lặng cống hiến cho Phương gia, lại không nói ra ủy khuất trong lòng. Nguyên nhân là vì như thế, chúng ta càng không thể phụ lòng, biết không?"
"Được rồi, nương tử!"
Phương Cửu Đỉnh nghiêm mặt gật đầu, lập tức nói:
"Vậy ngươi quyết định đi!"
Ôn Tú trừng mắt liếc hắn một cái:
"Ngươi là gia chủ hay ta là gia chủ? Để cho ta quyết định, ngươi còn muốn mặt mũi hay không?"
Gã này thật sự không sợ mất hết uy nghiêm gia chủ của mình sao?
Phương Cửu Đỉnh muốn lười biếng, bèn nói:
"Vậy ngươi quyết định giúp ta, ta ra mặt nói là tốt..."
Ôn Tú lại mãnh liệt mắt trợn mắt, sau đó không thể nhịn được nữa, đột nhiên đưa tay che cái trán:
"Bụng ta hơi đau, dìu ta trở về phòng..."
Phương Cửu Đỉnh vô thức nói:
"Đây là cái trán, nương tử."
Động tác của Ôn Tú trì trệ, sau đó lạnh lùng nói:
"Ngươi nói thêm câu nữa."
Phương Cửu Đỉnh:
"Ta dìu ngươi trở về , đợi lát nữa suy nghĩ thật kỹ bốn bảo vật này thuộc về ai..."
...
Đạm Nhiên tông.
Núi Linh Mị.
Chỗ này cách núi Xích Tôn không xa, là địa phương thư thích nhất nội môn Đạm Nhiên tông, gió mát ấm áp dễ chịu lâu dài, chim hót hoa nở, núi xanh nước biếc, cho dù hôm nay trên núi sương mù lượn lờ, cũng làm cho người tâm thần sảng khoái.
Nơi này cũng là địa phương an tán của đông đảo tu sĩ trong tông môn sau khi mất đi.
Khương Ngưng Y ngồi chồm hổm trước mộ phần của Khương Ngưng Yên, mỉm cười tỉ mỉ nói:
"Tỷ tỷ, quãng thời gian này, ta phát xảy ra không ít chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận