Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 191 - Đệ Tử Của Đàm Ưng

"Ngươi chính là Tôn Đàm?"
Phương Trần nghe nói như thế thì sững sờ.
Thì ra đệ tử của Đàm Ưng là nữ sao?
Lập tức, Phương Trần càng vững tin đối phương là 'kẻ đến không thiện', ngay sau đó hắn chân thành hỏi:
"Cho nên, bây giờ ngươi dự định lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, làm nhục ta trước mặt mọi người sao?"
Tôn Đàm tái nhợt nghiêm mặt nói:
"Phương Trần, ta không phải dự định làm nhục ngươi, ngươi đừng có chụp mũ ta."
Phương Trần hỏi:
"Vậy ngươi dự định làm gì?"
"Ta biết rõ sư phụ ta có lỗi, ta thay hắn xin lỗi ngươi."
Tôn Đàm hít sâu một hơi, nói:
"Nhưng là đệ tử, ta cũng nên xả giận cho sư phụ!"
"Nếu ta thấy sư tôn bị phái đi chiến trường Tiên Yêu, ta lại không hề làm gì, ta sẽ không có cách nào thông suốt suy nghĩ."
"Ta biết làm như vậy không đúng, nhưng ta hi vọng ngươi có thể thông cảm."
Phương Trần nghe mà vui vẻ, lần đầu tiên hắn thấy kẻ nói tới chuyện khi dễ người khác một cách đường hoàng như thế.
Sau đó, hắn nghiêm túc nói:
"Ta nói cho ngươi biết chân tướng, là Lăng tổ sư bắt sư phụ ngươi đi, ngươi tìm hắn đi, xem hắn có thể để cho ngươi thoải mái một chút hay không."
"Nếu ngươi không tìm thấy hắn, không sao cả, ta gọi Dư tông chủ trở về."
Tôn Đàm:
"..."
Nàng hít sâu một hơi:
"Phương Trần, chuyện của trưởng bối thì để trưởng bối giải quyết, chuyện của vãn bối chúng ta thì để vãn bối chúng ta giải quyết!"
"Mà phương pháp giải quyết của ta rất đơn giản."
"Ta sẽ áp chế tu vi đến trình độ giống như ngươi."
"Chúng ta đánh một trận!"
Phương Trần nghe vậy, suy nghĩ một chút nói:
"Chừng nào thì bắt đầu?"
Tôn Đàm nói ra:
"Lúc nào cũng có thể!"
Vừa mới nói xong.
Một nắm đấm lập tức cấp tốc phóng đại ở trong mắt Tôn Đàm!
Oanh!!!
Thân hình Tôn Đàm không chịu nổi cỗ khí kình cuồng bạo này, lập tức bay ngược ra sau.
Phương Trần sớm đã điều động Thần Thể Thượng Cổ, trong nháy mắt phóng thích Khải Giáp Thần Tướng và Hỏa Sát Vương đánh người xong, lập tức móc ra Long Ám phủ, mặt lộ vẻ hưng phấn, Hắc Long thạch trụ ở chính giữa lập tức bạo phát ra ánh sáng cực kỳ chướng mắt...
Phanh phanh phanh phanh! ! !
Tiếng phá hủy dày đặc đến mức gần như nghe không rõ ràng lập tức nổ vang cả ngọn núi Xích Tôn.
Hắn dùng 'Toản Tâm Lão Nha' phóng tới Tôn Đàm giống như là không cần tiền.
Oanh!
Ngay một khắc này, quanh người Tôn Đàm lập tức bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số dịch độc chảy đầy đất...
Giờ phút này, nơi đây đã bị bụi mù bao phủ, hoàn toàn bừa bộn!
Sau khi vụ nổ tiêu tán, Phương Trần không có hưng phấn mà lập tức lui lại.
Cùng lúc đó, Dư Bạch Diễm vẫn chưa có rời đi mà đứng quan sát từ một nơi bí mật gần đó thấy như thế, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn ở lại nơi này là vì nghĩ đến tính nết của Tôn Đàm rất giống với Đàm Ưng, cực kỳ không nói đạo lý, Phương Trần có thể sẽ bị ức hiếp.
Cho nên, hắn dự định nhìn xem, nếu Phương Trần không có bị ức hiếp thì để Phương Trần học hỏi kinh nghiệm, trải nghiệm thế giới này có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái.
Nhưng nếu Phương Trần sắp ăn thua thiệt, hắn sẽ lập tức ra tay.
Cũng không thể thật sự để Phương Trần bị tổn thương gì.
Nhưng...
Dư Bạch Diễm thấy loại tình huống này thì đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình hơi dư thừa.
Động tác của tiểu tử này liền mạch như vậy, hẳn là mưu đồ đã lâu nhỉ?
Sau khi Phương Trần lui về sau mấy trượng, trên người Tôn Đàm đã nổi giận bỗng lóe ra ánh sáng pháp bảo ngũ quang thập sắc, dịch độc chảy xuống từ trên vòng phòng hộ. Sau khi nàng xông ra từ trong bụi mù thì mặt mày xám xịt gầm thét:
"Phương Trần, ngươi là đồ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ!"
Sau một khắc, Tôn Đàm bộc phát toàn diện khí thế của tu sĩ Kim Đan kỳ, dẫn tới kình phong gào thét, bụi mù cuồn cuộn.
"Đần độn!"
Phương Trần hừ một tiếng.
"Không phải ngươi nói có thể đánh sao?"
"Nhưng ngươi không nên đánh lén."
Tôn Đàm nổi giận nói.
Phương Trần không có để ý nàng, mà trực tiếp thu hồi Khải Giáp Thần Tướng, tiếp đó bình tĩnh lấy Huyền Võ Tráo ra.
Nếu mình không có đoán sai, trước khi Dư Bạch Diễm rời đi đã nhìn thoáng qua đằng sau, đoán chừng hắn đã sớm phát hiện Tôn Đàm theo dõi mình.
Cho nên, hiện tại hắn hẳn là chưa đi xa!
Như vậy dùng Huyền Võ Tráo, đợi lát nữa tìm hắn xin thêm một cái là được.
Tôn Đàm thấy thế thì lập tức khẩn trương, giận dữ hét:
"Dừng tay cho ta! Đường đường chính chính đánh một trận với ta."
Vừa mới nói xong.
Khí thế của nàng rốt cuộc không che không đậy nữa mà bạo phát toàn diện, quyền ý cường thịnh dồi dào, huy hoàng giống như mặt trời, khiến cho người ta có cảm giác không gì địch nổi. Nàng thẳng đến đến chỗ Phương Trần.
Phương Trần thấy thế thì chậm rãi khởi động Huyền Võ Tráo.
Dư Bạch Diễm thấy thế, cũng gấp đến nổi đứng dậy...
Tiểu tử này, ta cũng không phải không cứu ngươi!
Không nên lãng phí như vậy!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, kiếm quang ngập trời rơi xuống từ chân trời như một dòng sông lật úp, mang theo sát ý rét lạnh lạnh thấu xương, lao thẳng tắp về phía phía Tôn Đàm.
Tôn Đàm thấy thế thì biến sắc, thân hình nàng lập tức dừng lại, sau đó điên cuồng lui nhanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận