Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 11 - Công Pháp

"Phương Trần?”
Khi vừa nghe thấy cái tên này, Khương Ngưng Y ngơ ngác mất một lát, sau đó khuôn mặt nàng biến đổi, thậm chí trong mắt còn nổi lên sát ý:
“Là hắn? Hắn không phải là kẻ phế vật nổi tiếng chuyên đi làm chuyện xấu ở ngoại môn hay sao?”
"Đúng! Nhưng mà sư tỷ, chuyện không phải như vậy đâu, chúng ta đều hiểu nhầm hắn rồi.”
Tiêu Thanh biết bây giờ Khương Ngưng Y cũng có suy nghĩ sai về Phương Trần giống như hắn trước đây nên vội vàng giải thích.
“Hiểu nhầm gì cơ?”
Khương Ngưng Y tỏ ra không có thiện cảm. Từ khi nàng bước chân vào con đường tu đạo đến giờ, loại người nàng ghét nhất chính là loại người giống như Phương Trần. Hắn vào sư môn sớm hơn nàng 10 năm, là sư huynh của nàng. Chưa nói đến chuyện tư chất hắn bình thường, việc đáng nói là tâm thuật của hắn bất chính, thích ức hiếp các sư đệ có tu vi kém hơn hắn, hung hăng càn quấy, làm đủ việc xấu.
Từ khi Uyển Nghi biết Phương Trần và Tiêu Thanh có giao ước sinh tử đấu, nàng ấy lo lắng nhờ nàng nhất định phải giúp đỡ Tiêu Thanh. Từ đó càng làm nàng chán ghét loại người như Phương Trần đến cùng cực. Nếu như không phải do môn quy thì nàng đã chém chết đối phương từ lâu rồi.
“Phương sư huynh không phải loại người xấu xa như vậy đâu! Có lẽ ngươi chưa biết, tu vi của hắn ta là luyện khí cửu phẩm...”
Tiêu Thanh lo lắng Khương Ngưng Y vẫn tiếp tục ghét Phương Trần, sợ nàng sẽ gây khó dễ với sư huynh nên Tiêu Thanh vội vàng kể lại tất cả mọi chuyện vừa sảy ra cho Khương Ngưng Y nghe. Khương Ngưng Y vừa nghe, biểu cảm trên mặt nàng cũng dần thay đổi. Sau khi nghe xong, nàng im lặng suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói:
“Từ từ, ngươi đưa số công pháp mà hắn tặng ngươi cho ta mượn xem thử một chút.”
"Đưa….sư tỷ, ngươi sợ mấy thứ đó có vấn đề gì hay sao?”
Tiêu Thanh hỏi.
“Đúng.”
Khương Ngưng Y gật nhẹ đầu, nhưng đến khi nàng cầm lấy ngọc giản nàng lại cảm thấy rất bất ngờ. Mấy thứ này không ngờ lại là đồ thật! Dựa vào nhãn lực của nàng, nàng có thể chắc chắn 100% đây là ngọc giản của Truyền công các, không thể giả được. Hơn nữa việc quan trọng nhất chính là Phương Trần không phải cho Tiêu Thanh sản phẩm phục chế, mà cái hắn cho Tiêu Thanh lại là Lưu ảnh ngọc giản. Điều này cũng có tác dụng giống như đích thân người tu luyện được tu luyện cùng trưởng lão vậy. Đây mới là lí do chính khiến giá thành của Lưu ảnh ngọc giản trở nên đắt đỏ.
Mà hôm nay Phương Trần lại không thèm quan tâm đến chuyện đây là Lưu ảnh ngọc giản, mà lại đem cho Tiêu Thanh. Hắn hào phóng như thế thật hay sao? Nếu như ai có ngộ tính tốt một chút, có được ngọc giản này thì sẽ có thể học được rất nhiều thứ ở trong đó, đến Khương Ngưng Y cũng rất cần những viên ngọc như thế này. Nàng chỉ tiếc là không thể mỗi ngày đều đi theo trưởng lão của Truyền Công các để tu luyện.
Hơn nữa bây giờ Phương Trần đã tu luyện đến tu vi luyện khí cửu phẩm, vậy thì chắc chắn hắn cũng rất cần ngọc giản. Thế mà hắn lại đem tặng cho Tiêu Thanh? Hắn đã phải hi sinh đến mức nào, nhịn vào lòng bao nhiêu điều không nỡ thì mới có thể cho Tiêu Thanh từng này ngọc giản?
Mà những chuyện này đều do Phương Trần muốn Tiêu Thanh có thể cảm ngộ thành công, mau chóng nâng cao tu vi, rửa sạch nhục nhã nên mới làm. Lúc này biểu cảm trên mặt Khương Ngưng Y đều là sự kinh ngạc.
“Tại sao hắn lại làm như thế?”
Mấy việc này so với những việc hắn làm trong tin đồn đúng là cách nhau một trời một vực. Khi Tiêu Thanh khủng hoảng nhất, hắn còn kịp thời mắng cho Tiêu Thanh tỉnh ngộ, giúp cho tâm lí của Tiêu Thanh thay đổi. Khi Tiêu Thanh tu luyện gặp khó khăn, hắn còn đem bí kíp đắt đỏ ra để giúp đỡ cho sư đệ tu luyện. Khi Tiêu Thanh muốn hủy khế ước sinh tử đấu, có thể sẽ đối mặt với hoàn cảnh bị người đời chê cười, hắn cũng sẵn sàng nhận thua tại sinh tử đấu, lấy bản thân làm đệm lót cho sư đệ bước tiếp trên con đường phía trước.
Người như vậy làm sao có thể là một kẻ chuyên cậy thế ức hiếp người được, đây rõ ràng là một người ngọc thụ lâm phong, lòng như trăng sáng, là một nam tử tốt mà. Đây đúng là một người trong lòng biết quan tâm đến sư đệ đồng môn, vừa dịu dàng vừa cao thượng, sẵn sàng chịu tiếng xấu tiếng ác, không ngại bị người đời hiểu lầm.
Tiêu Thanh nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Khương Ngưng Y thì cảm thấy rất hài lòng. Hắn cảm thấy nếu như không nhờ những lời hắn vừa nói khi nãy, có lẽ sẽ có một ngày Khương sư tỷ dùng kiếm chém chết Phương sư huynh cũng nên. Trước đây Khương sư tỷ ghét hắn đến như vậy cơ mà. Nhưng bây giờ nàng ấy đã không còn ghét Phương Trần như vậy nữa, thậm chí biết đâu sau này hai người họ còn có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thanh cảm thấy nếu như Phương Trần biết những chuyện mà hắn vừa làm, liệu có khi nào Phương Trần sẽ cảm ơn hắn hay không? Lúc này Tiêu Thanh đã nghĩ xong luôn cả việc nếu như Phương Trần cảm ơn hắn thì hắn sẽ đáp lời như thế nào luôn rồi... Hắn sẽ đáp là đây đều là những điều mà hắn nên làm mà thôi, sư huynh không cần cảm tạ đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận