Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 480 - Ta Không Cho Hắn Ăn

Phương Trần ho khan một cái rồi nói:
“Đúng vậy!”
Lăng Tu Nguyên:
“Vậy tại sao trước kia ngươi lại không nói?”
Phương Trần:
“Trước kia ta còn không hề...khụ khụ, không phải, trước kia ta chưa chuẩn bị tâm lí xong, sợ mất mặt. Dù sao thì đây cũng là thể chất của phế vật mà!”
Lăng Tu Nguyên nói:
“Đây đâu tính là chuyện gì mất mặt cơ chứ? Dù sao thì ngươi cũng không phải phế vật thật sự. Dựa vào thiên tư của ngươi, ngươi không cần tự ti đến vậy đâu.”
Phương Trần xoa xoa mũi, chột dạ gật đầu:
"Ừm!”
Lăng Tu Nguyên cỗ vũ Phương Trần thêm hai câu, rồi hỏi với vẻ cực kì hứng thú:
“Đúng rồi, nếu ngươi thật sự là thể chất Chí Tôn Bảo Nhân Thể, vậy thì ngươi đã từng cho Dực Hung ăn thịt của ngươi bao giờ chưa? Dù sao thì với tốc độ tự hồi phục của ngươi, chỉ cần không để ý một chút là đã lành lại rồi mà đúng không?”
Hắn ta cực kì tò mò. Phương Trần vừa có Thần thể thượng cổ, lại cộng thêm việc có máu thịt của Chí tôn bảo nhân thể. Lăng Tu Nguyên cảm thấy có khi chỉ cần một bình máu thôi, tu vi của Dực Hung cũng sẽ tăng vọt được rồi mà đúng không? Phương Trần lại kho khan một tiếng:
“Ta không cho hắn ăn.”
Lăng Tu Nguyên ngẩn người:
"Tại sao?”
Phương Trần đáp một cách thật thà:
“Bởi vì ta không muốn hắn có một cảm giác coi ta như thức ăn. Ta với hắn coi nhau như huynh đệ chí cốt, như tay với chân. Đã là tay với chân, thì làm sao có đạo lí lấy đối phương làm thức ăn được?”
Lăng Tu Nguyên nghe câu này thì cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng hắn cứ có cảm giác một khi Phương Trần nói chuyện tỏ ra nghiêm túc thì nhất định có gì đó mờ ám ở trong này. Sau đó, Lăng Tu Nguyên cũng không ép buộc Phương Trần phải làm cho lòng hiếu kì của hắn được thỏa mãn, hắn lắc đầu nói:
“Bỏ đi. Không cho hắn ăn đi không cho ăn thôi. Dù sao thì hắn cũng còn có trứng yêu tổ nữa mà.”
Phương Trần gật đầu:
"Đúng vậy!”
Trên thực tế, không phải Phương Trâng chưa từng thử bón cho Dực Hung ăn. Thực ra trong lúc Dực Hung ngủ, hắn từng lấy mấy cọng tóc chỗ thái dương nhét vào mồm Dực Hung. Kết quả đến tận bây giờ đám tóc đó còn chưa mọc lại. Hiển nhiên là cái câu “có thể đem phần mà mình không dùng đến cho Dực Hung ăn trước”của hệ thống có nghĩa là nếu hắn lấy bất kì bộ phận nào trên người bón cho Dực Hung ăn, đồng nghĩa với việc hắn “không cần” bộ phận đó nữa! Lăng Tu Nguyên lại nhớ ra thêm một chuyện qua trọng. Hắn nhìn xung quanh rồi nói:
"Đúng rồi, nếu ngươi là thể chất Chí Tôn Bảo Nhân Thể, vậy lần trước ngươi đến sơn mạch Thương Long, đám yêu thú ở đó có hạ thue với ngươi không?”
“Không có. Là bởi vì Thiệu sư huynh có tặng ta một hạt châu.”
Phương Trần lấy ra viên châu được giấu dưới lớp quần áo lên, đó chính là viên châu Thiệu Tâm Hà tặng cho hắn! Lăng Tu Nguyên thấy thể thì thả lỏng người, nói:
"Hóa ra là như vậy. Thiệu Tâm Hà lại đem Tị Yêu châu tặng cho ngươi rồi à?”
“Hóa ra cái này gọi là Tị Yêu châu...”
Phương Trần thầm ngạc nhiên trong lòng, sau đó hắn gật đầu nói:
“Đúng vậy!”
Lăng Tu Nguyên sững sờ. Sau đó hắn không khỏi than ngắn thở dài:
"Thôi được rồi, đưa cũng chẳng sao. Coi như là vật dùng đúng việc đi.”
Phương Trần im lặng. Hắn cũng hiểu lí do Lăng Tu Nguyên than thở. Dù sao thì viên Tỵ Yêu châu này cũng là di vật của Thiệu Ẩn để lại...Sau đó, trong lòng Lăng Tu Nguyên thầm nghĩ. Mặc dù đúng thật là thể chất Chí tôn bảo nhân thể có tác dụng giúp ích đối với yêu thú, nhưng nó có thật sự mạnh đến mức lầm thức tỉnh được cây Tiên Nhan tử hay không? Nói không chừng có khi trong này còn có thêm thứ khác đang trợ lực. Ví dụ như Thần Thể thượng cổ chẳng hạn! Hoặc là Đạo cốt thần tướng giúp đỡ?
Nhưng cuối cùng Lăng Tu Nguyên cũng không nghĩ ra được kết quả cuối cùng. Dù sao thì chỉ nghĩ không có bằng chứng cũng không có tác dụng chứng minh gì cả. Hắn dự định sau khi trở về sẽ ra ngoài đi dạo vài vòng, xem xem liệu có thể nhặt thêm vài cành Tiên Nhan tử về đây hay không. Sau đó lại lấy máu của Lệ Phục và Phương Trần ra dùng thử. Một cái là thuần khiết chỉ có Thần thể thượng cổ. Một cái là Chí tôn bảo nhân thể hỗn tạp. Hắn phải so sánh hai cái cùng một lúc thì mới ra được kết quả. Nếu như vậy vẫn không đủ thì hắn cảm thấy bản thân có thêt lấy thêm máu của vài người nữa đến đây để thử. Càng nhiều càng tốt mà...
Nếu kiểm chứng xong, đưa ra được kết quả, vậy cũng coi như là làm ra chút cống hiến cho bí văn của tu tiên giới. Thật ra có rất nhiều phương thuốc cổ truyền hay nơi kì quái, thậm chí một vài bí kíp cũng được tạo ra như vậy cả. Đều là do một số đại năng tu luyện quá lâu rồi, sinh ra rảnh rỗi. Bọn hắn lại dùng thời gian mười mấy, hai mươi năm để nghiên cứu ra một số phương thuốc cổ truyền kì quái. Ví dụ như Tiêu Dao tôn giả từng nghiên cứu qua bí pháp cách làm thế nào mà Luyện Khí khì lại có thể luyện chết Hỏa Sát vương. Phương pháp nghiên cứu của hắn cũng như thế. Nhưng tiếc là đến cuối cùng vẫn không dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận