Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 519 - Động Thủ

Nếu như người đối diện với biển thiên ma này không phải là Lệ Phục và Lăng Tu Nguyên mà là một cao thủ độ kiếp kì bình thường khác thì chỉ sợ giờ này người đó đã sợ đến vỡ mật ra rồi. Nếu như là người có tu vi Hợp đạo kì vậy thì khả năng giờ này đã quỳ xuống từ lâu rồi. Đồng thời trong lúc đó, cả Thanh Tuyệt và Ôn Lương đều không nhúc nhích, nhưng toàn thân bọn hắn đều có ma quang đang tỏa ra. Hiển nhiên là bọn hắn đều đang đợi Lệ Phục chỉ cần sơ hở một khắc thôi, bọn hắn liền ra tay đánh lén ngay lập tức. Mà khi thiên ma xuất hiện ngập trời, Lăng Tu Nguyên cũng không hề tỏ ra bối rối. Hắn tỉnh táo đứng phía sau Lệ Phục, sau đó nói với vẻ kinh ngạc:
"Cam Bần, ngươi hẹp hòi nhỏ nhen thật đấy. Khi nãy ngươi không hề nói rằng trong tay ngươi còn có nhiều thiên ma đến thế này đâu.”
Sắc mặt Cam Bần tái xanh lại, hắn ta bấm tay niệm quyết thi pháp, ngăn cách giọng nói của Lăng Tu Nguyên bên ngoài. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì lập tức chuyển qua truyền âm nói... Bởi vì do Lăng Tu Nguyên đứng nấp phía sau, thế nên người đứng trực diện với Thiên ma chỉ duy nhất một mình Lệ Phục. Nhìn thấy cả một bầu trời thiên ma dần bay đến gần, Lệ Phục vẫn cầm Đại ngộ đạo tiên thạch một cách rất bình tĩnh. Thiên ma càng ngày càng đến gần, sắc mặt hắn ta cũng vẫn thong dong như cũ, không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không tỏ ra bối rối chút nào.
Hiền Minh thấy thế thì ánh mắt trở nên sắc lại, trong tay hắn ta cầm một khối đá ngọc tỉ đầu rồng có khắc mấy chữ Chí Thánh Chí Minh. Sau đó hắn ta truyền âm cho sư đệ bên cạnh:
"Đợi chúng động thủ, thì chúng ta sẽ ra tay ngay lập tức.”
Ngoại trừ người đang bị Lăng Tu Nguyên truyền âm tra tấn là Cam Bần ra, những người còn lại đều lập tức đáp:
"Vâng!”
Giờ khắc này, trong không trung chỉ có duy nhất tiếng kêu ghê sợ của Thiên ma vang vọng khắp nơi, không hề còn bất kì một âm thanh nào khác. Chúng ma đạo đại thừa đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cả rồi. Dưới sự ra tay toàn lực của Lệ Phục, tất cả đều bị đánh tan. Ba người Cam Bần không hiểu rõ, nhưng dù sao thì ba người Hiền Minh cảm thấy có thể chấp nhận được. Cái bọn hấn cần làm chính là nhân thời khắc Lệ Phục ra tay rồi để lộ ra sơ hở gì đó, và cả để hắn dùng toàn lực ứng phó, từ đó làm lộ ra tu vi thực sự. Bọn hắn không tin đội hình có năm tên độ khiếp kì mạnh mẽ đến như vậy mà Lệ Phục lại không cần dùng toàn lực để ứng phó.
Vào giây phút này, biển Thiên ma cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mặt Lệ Phục. Khi Lệ Phục còn chưa làm gì cả, thì một con thiên ma hợp đạo kì dưới hình dáng của một cái lò luyện đan nhào thẳng về phía Lệ Phục dưới sự chỉ huy của Cam Bần. Lệ Phục thấy con thiên ma hình lò luyện đan nhanh chóng tới gần mình thì nhướn mày, vung tay giơ một quyền. Ầm! Con thiên ma đó nhanh chóng biến thành một đống bột mịn. Hiền Minh thấy thế thì không ngạc nhiên chút nào:
"Có thể chấp nhận được. Tiếp tục đi!”
Sắc mặt Cam Bần tái xanh lại, hắn ta bắt đầu tiếp tục chỉ huy những con thiên ma khác trực tiếp nhào tới. Lệ Phục vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn ta chỉ đạp vài cái hời hợt, đạp nát những con thiên ma. Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, mặt tràn đầy vẻ xem thường. Hiền Minh cười lạnh nói:
“Xem ra hắn ta cũng hiểu rõ chuyện chúng ta muốn thăm dò hắn ta, thế nên hắn ta mới không chịu đánh toàn lực một cách đơn giản như vậy. Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi cứ đốt cháy thiên ma luôn đi.”
Cam Bần chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vâng...”
Nói xong, Cam Bần ra lệnh cho Hoài Mẫn và Hậu Đức bắt đầu đốt cháy thiên ma. Lúc này, thiên ma bay ngập trời bất đầu lộ ra chân dung hung tàn thật sự của bọn hắn. Vô số ma màu đen bay khắp trời. Thiên ma kéo thành từng luồng giống như cuồng phong mãnh liẹt, chúng phát ra tiếng kêu gào thét thê lương cực kì bén nhọn, hung hãn như không sợ chết vọt thẳng hướng về phía Lệ Phục... Dưới tác dụng của việc thiêu đốt ma lực, bây giờ đây, sức chiến đấu của mỗi một con thiên ma đều tăng lên gấp bội. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì thản nhiên nói:
"Bây giờ còn thấy chúng là rác rưởi, không xứng đáng để ngươi xuất thủ nữa hay không?”
Hắn đã sớm nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Lệ Phục rồi. Tên khốn này chẳng qua là cảm thấy đám Thiên ma này quá yếu ớt, thế nên hắn ta mới lười nhác động tay mà thôi. Lệ Phục nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, không themg đáp lời. Bên ngoài cơ thể hắn ta bắt đầu xuất hiện một luồng sức mạnh chói mắt, luồng kiếp lực màu xanh thăm thẳm, còn sáng hơn Phương Trần gấp vô số lần. Kiếp lực trong sáng, nhìn giống như lưu ly, lúc này đây nó chiếu rọi cả một vùng trời bị ma khí che đen kịt lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận