Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 87 - Đây Là Đang Làm Gì Vậy

Tuy nhiên, so với cái chết của Phương Trần, bọn họ càng quan tâm đến việc khác hơn.
Chương Dư nói: “An đạo hữu, việc quan trọng bây giờ là bắt Hỏa Sát vương, sau đó quay lại tông môn của hắn nhận tội sau.”
“Đúng!”
An Nhiêu lập tức thu hồi cảm giác áy náy, gật đầu, định mở trận pháp Bích Ba đăng.
Nhưng vào lúc này, một chuyện mà tám người họ không ngờ tới đã xảy ra
Phương Trần đột nhiên sống lại.
An Nhiêu: “...”
Chương Dư: “...”
Vu Hải Long: “...”
Năm người còn lại: “...”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Gương mặt mập mạp của Chương Dư lóe lên một tia kinh ngạc.
Bọn họ rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh khí tức của Phương Trần đang dần hóa vào hư không, giống như ngọn đèn đã tắt, vì cái gì mà trong nháy mắt đột nhiên sống lại?
Mà sự tình phía sau càng khiến bọn họ ngớ người.
Phương Trần mở to mắt, hoảng sợ nhìn bọn họ, sau đó lại chết.
Trừ An Nhiêu, bảy người còn lại: “...”
“Đây là đang làm gì vậy?”
Tiếp theo đó, Phương Trần lại sống lại.
Sắc mặt của bảy người trở nên vô cùng cổ quái.
“Lùi lại”
Mà lúc này, An Nhiêu đột nhiên hét lên.
Mọi người nhanh chóng lùi lại mà không cần suy nghĩ.
Sau khi lùi ra xa liền có người hỏi: “An đạo hữu, tại sao phải lùi lại?”
Mặc dù nghe theo lệnh của An Nhiêu, nhưng không có nghĩa là họ hiểu được.
Sắc mặt An Nhiêu ngưng trọng lẩm bẩm: “Khởi tử hoàn sinh, sinh ra để chết, đây chính là quái vật ở Phản Hư cảnh giới, hoặc là hắn còn ở trên Phản Hư cảnh giới.
“Nếu ta đoán không sai, hắn chính là dựa vào sức mạnh của sinh tử để luyện hóa Hỏa Sát vương.
Ở đây không có ai có thể hiểu Phản Hư cảnh giới hơn An Nhiêu.
Bây giờ nàng vẫn duy trì trạng thái của một đứa trẻ cũng bởi vì nàng đang cố gắng nắm giữ sinh tử.
Chính vì vậy, vừa nãy nàng mới vội vàng lùi lại.
Chỉ sợ bọn họ đến quá gần, chọc giận Phương Trần.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tái mặt: “Cái gì?”
An Nhiêu nhìn bọn họ: “Nếu ta không lầm, vừa rồi hắn không phải thực sự chết, mà chỉ đem linh lực dồn nén vào hư không, từ đó làm suy yếu sức mạnh của Hỏa Sát vương.
Đây là năng lực của Phản Hư cảnh giới, hắn có thể khéo léo chuyển đổi sinh tử, chỉ sợ hắn sớm đã đạt đến Phản Hư cảnh giới nhiều năm rồi.”
Vừa mới nói xong.
Mọi người nhìn về phía Phương Trần, càng nhìn càng sợ hãi.
Bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vậy mà Phương Trần đã chết mấy chục lần.
Mọi người nhìn Phương Trần chết rồi lại sống mấy chục lần, khí tức không bị trì trệ, cực kỳ ổn định run rẩy trong lòng.
Đây chính là uy lực của Phản Hư cảnh giới sao?
“Các ngươi có phải nói đến hồ đồ không? Sao ta cảm thấy hắn chỉ đơn thuần ở Trúc Cơ cảnh giới a? Hay là chúng ta vẫn lên đoạt lấy Hỏa Sát vương a?”
Nhưng lúc này, Vu Hải Long nhịn không được thấp giọng nói thầm.
Hắn nhìn chằm chằm Phương Trần hồi lâu, lại nhìn không ra thằng nhóc này với Phản Hư cảnh giới có sự liên hệ.
“Ngươi đi”
Chương Dư bĩu môi, cười lạnh nói: “Còn ở Trúc Cơ cảnh giới? Ta trúc mẹ ngươi! Ngươi muốn chết cũng đừng lôi ta vào.””
“Đồ khốn nạn!”
Vu Hải Long tức giận: “Ta chẳng qua là đưa ra một đề nghị thôi mà?”
Trên thực tế, Vu Hải Long cũng e ngại.
Nếu không hắn cũng không để người khác đi.
Chương Dư tiếp tục nói: “Đề nghị? Có quỷ mới tin ngươi, nếu hắn thực sự ở Trúc Cơ cảnh giới, vậy ngươi giải thích cho ta tại sao Hỏa Sát vương phải giết một tên tu sĩ nhỏ bé ở Trúc Cơ cảnh giới?”
“Ngươi…”
Vu Hải Long nhất thời không nói lên lời, sau đó không thể phản bác, mặt đỏ tía tai nói: “Vậy ngươi nhìn thú sủng của hắn xem, mới Trúc Cơ cảnh giới, có tu sĩ mạnh nào lại nuôi thú sủng yếu như vậy không?”
Dực Hung: “...”
A, thì ra hắn sớm đã bị bọn chúng nhìn ra rồi.
Hắn thấy vừa rồi không ai chú ý đến hắn còn tưởng rằng hắn trốn rất tốt.
Nghe Vu Hải Long nói, Chương Dư cười khẩy: “Ngu xuẩn!”
“Đúng là thú sủng ở Trúc Cơ kỳ yếu thật nhưng thú sủng ở Trúc Cơ kỳ đã thức tỉnh huyết mạch Càn Khôn Thánh Hổ thì sao?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Dực Hung.
“Mặc dù ta không bắt hắn qua đây kiểm tra, cũng không nhìn ra huyết mạch của hắn mạnh đến cỡ nào, nhưng… Ta giao thủ với Càn Khôn Thánh Hổ không ít, dựa vào kinh nghiệm của ta, huyết mạch của tiểu tử này tuyệt đối không yếu!”
Chương Dư nói xong, nhướn mày nhìn Vu Hải Long nói: “Có cần ta giải thích với ngươi không?”
Vu Hải Long không lên tiếng.
“Được rồi! Đừng nói nữa.”
Ngược lại, ánh mắt An Nhiêu lóe lên: “Giờ vị tiền bối đừng nói nữa, chúng ta đừng vội rời đi. Với thực lực của hắn, chỉ sợ trong một canh giờ liền có hể luyện hóa Hỏa Sát vương, chúng ta chờ lát nữa rồi xin lỗi hắn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận