Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 200 - Đóng Cửa

Ở trước mặt yêu thú, Chí tôn bảo nhân thể giống như thịt Đường Tăng vậy, ăn vào còn có thể làm huyết mạch mạnh lên. Vậy thì hắn chỉ cần thôn phệ xong một huyết mạch vớ vẩn nào đó, xong rồi cứ ăn bản thân mình. Vậy thì không phải huyết mạch cũng trở nên mạnh hơn rồi à? Cần gì hắn phải tìm tới yêu thú khác để luyện hóa nữa? Cứ lấy bản thân nuôi bản thân không phải là xong chuyện à? Nghĩ đến đây, Phương Trần vỗ trán, bất lực nói:
"Vô lí, suy nghĩ của mình càng ngày càng trở nên cổ quái rồi...”
Sau đó, Phương Trần rời khỏi Xích Tôn Sơn, đi một chuyến đến nơi ở của Khương Ngưng Y, hắn muốn đem trả giới chỉ về với chủ. Sau khi ở Ánh quang hồ sơn vài ngày, Phương Trần chuẩn bị hành lí, đem buộc lên cổ Dực Hung rồi chuẩn bị xuất phát. Mấy ngày nay, hắn ở Ánh quang hồ sơn suy nghĩ xem làm sao có thể tự nổ ra lôi kiếp đạo cơ, mà lại có thể không thật sự nổ tung. Hắn còn lấy được tất cả các dược liệu mà Thần thể thượng cổ cần đến. Từ khi hân có Lăng Tu Nguyên đứng đằng sau chống lưng, hiệu quả của việc lấy dược liệu đúng là tăng nhanh đến mức không ngờ!
Đồng thời, Phương Trần còn đi học cả môn pháp lấy linh lực để tự động phát nổ. Mấy hôm trước hắn mới học được nguyên lực tự bạo, chưa học được linh lực tự bạo. Nếu không thì lúc độ kiếp hắn đã dùng đến rồi, làm sao mà phải vất vả lấy Hỏa Sát Vương làm máy phát nổ? Còn về phần động phủ của hắn ở Xích Tôn sơn, đúng ra là cũng sắp xây dựng xong rồi. Nhưng mà hình như do Dư Bạch Nhiễm muốn trừng phạt Tôn Đàm, muốn giúp cho nàng nhận ra rõ ràng sai lầm của mình thế nên mới bảo người đến nói với Phương Trâng rằng đừng đến phủ ở vội, muốn để cho Tôn Đàm sửa sang lại giúp hắn. Phương Trần không có ý kiến gì cả, nhưng Dực Hung lại tỏ ra cực kì khen ngợi chuyện này!
"Trước khi đi thì cũng nên đi chào sư tôn một tiếng.”
Phương Trần đóng cửa, dẫn theo Dực Hung đi về hướng Nhược Nguyệt Cốc. Về Lệ Phục, Phương Trần cảm thấy lúc rảnh rỗi cũng có thể nói chuyện phiếm cùng hắn ta. Hơn nữa, làm người cũng không thể saye ra chuyện mới đến cửa tìm tiền bối được. Hơn nữa, kể cả có chuyện thì cũng không thể cứ thế chạy đi tìm sư tôn giúp đỡ... Lúc Phương Trần đến Nhược Nguyệt Cốc, Lệ Phục đang ở bên ngoài của Nhược Nguyệt Cốc, nói chuyện với một con cá trong suối:
“Ngươi có đồng ý học truyền thừa của ta không?”
Phương Trần:
“...”

Lúc đó Phương Trần liền lập tức muốn quay đầu rời đi. Dực Hung thì câm như hến, hắn ta chỉ sợ bản thân làm gì đó thu hút sự chú ý của Lệ Phục. Từ lần trước Lệ Phục bắt Phương Trần và Lí Chí Hinh đối đầu với nhau, sau đó Lăng Tu Nguyên giơ tay liền đánh bay Lệ Phục thì hắn ta đã hiểu ra, đầu óc của Lệ tiền bối không tốt lắm. Thế nên bây giờ hắn ta đã không còn dám thân thiết với Lệ tiền bối giống như khi còn ở núi lửa vạn năm nữa rồi. Hắn ta chỉ có thể âm thầm khâm phục Phương Trần ở trong lòng...Không hổ là chủ nhân của hắn ta! Người như Lệ tiền bối mà Phương Trần cũng dám bái làm sư tôn! Nhưng với thực lực của Lệ Phục, hắn ta liền có thể lập tức phát hiện ra Phương Trần. Hắn ta quay đầu lại:
“Tại sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì à?”
Phương Trần chỉ đành dừng bước, ôm quyền nói:
“Sư tôn, đệ tử không có chuyện gì cả, chỉ là ta muốn đến Động Thiên Ma để lịch luyện nên mới đến đây để nói với sư tôn một tiếng!”
“Ừm!”
Lệ Phục hơi hơi gật đầu, tán đồng nói:
“Đi lịch luyện cũng tốt, thấy ngươi nỗ lực như vậy, vi sư rất hài lòng.”
Sau đó, Phương Trần liền tính chuồn đi ngay:
“Đa tạ sư tôn khen ngợi, vậy ta xin cáo từ trước.”
“Không gấp, ngươi qua đây trước đi.”
Lệ Phục nói. Phương Trần chỉ đành bước đến.
“Nào, đến đây làm quen một chút. Đây là đại sư huynh của ngươi, hắn ta có thực lực cực kì mạnh mẽ. Hắn ta không chỉ có thể trùng sinh, mà còn có thể khống chế sức mạnh sinh tử một cách cực kì lão luyện. Nêua như ngươi đồng ý làm môn hạ của ta, thì ngươi có thể được hắn ta chỉ dẫn cho đấy.”
Lệ Phục nói với con cá dưới sông. Con cá đang bơi trong dòng sông:
“(.).(.)”
Phương Trần:
“...”
Hắn che mặt. Con cá này đến yêu thú cũng không phải mà! Không khí nhất thời như đóng băng lại. Một lát sau, Lệ Phục hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, đến nói chuyện cũng không biết đáp một lời, ngươi thật không biết tốt xấu!”
Nói dứt câu, cuối cùng con cá cũng cảm giác thấy nước ở xung quanh mình bắt đầu chảy lại bìn thường rồi, sau đó nó ngơ ngác mà bơi đi. Từ đầu đến cuối nó chỉ là một con cá chẳng hiểu chuyện gì cả mà thôi. Phương Trần thấy thế thì vội vàng đem hạt châu có thể che lấp khí tức mà Thiệu Tâm Hà cho mình cất vào nhẫn trữ vật, muốn đem con cá dụ bơi về đây. Trên đường đi thiếu lương thực lắm...Có một con cá cũng tốt! Nhưng rất đáng tiếc, đối phương không phải têu thú, thế nên không hề có phản ứng gì. Nhưng ngược lại Dực Hung đang đứng bên cạnh lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, muốn thử há miệng ra, cắn cắn lên tóc của Phương Trần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận