Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 508 - Ba Hàm ý Quan Trọng

Phương Trần:
“?”
Mẹ nó chứ. Giữa người và hổ lại có thể có một khoảng cách khác biệt lớn như vậy hay sao? Sau đó, Phương Trần khẽ gật đầu:
“Không tệ, bởi vì ngươi có thể nhìn thấy những cảnh tượng nông cạn này, có nghĩa là ngươi có cơ hội hiểu được Ngọc giản của ta. Ngươi hãy nỗ lực thật tốt đi. Ở trong này có ba hàm ý quan trọng. Bây giờ vẫn còn hai hàm ý còn lại, ngươi hãy cố gắng nhận ra càng sớm càng tốt!”
Khi Dực Hung nghe thấy lời này, hắn lập tức sửng sốt:
“Còn tận những hai hàm ý quan trọng nữa hay sao?”
Phương Trần khó hiểu nói:
“Ngươi không phát hiện ra hay sao? Lần đầu tiên ta nhìn thấy viên ngọc giản này thì ta đã phát hiện ra rồi.”
Dực Hung xấu hổ nói:
“Hình như ta đã nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi thì phải. Trần ca, thật sự ngươi mới là Thiên kiêu hàng thật giá thật. Vậy thì bây giờ ta sẽ tiếp tục tham ngộ thêm...”
Khi Dực Hung đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của ngọc giản mà Thiệu Tâm Hà để lại cho Phương Trần thì Phương Trần lại gọi người của Phương gia tới đây. Kể từ lần trước khi Phương Trần trở về nhà, Phương Thương Hải lập tức phân công một số người liên lạc với Phương Trần. Nếu Phương Trần có chuyện gì thì hắn có thể trực tiếp liên lạc với bọn họ. Sau đó, bốn tu sĩ liền đến động phủ của Phương Thần. Phương Trần đưa chiếc nhẫn cho ông lão đứng phía trước. Khi Phương Uy- một ông già tóc bạc trắng đứng đầu- nhận lấy giới chỉ trong tay Phương Trần, hắn ta vô thức dùng thần thức quét qua bên trong của chiếc nhẫn. Sau đó miệng hắn run rẩy, sửng sốt nói:
“Phương thiếu gia, cái này, chuyện này không thể được!”
Tài nguyên bên trong thật sự nằm ngoài tưởng tượng của Phương Uy. Tu vi của Phương Uy cũng không tệ, bây giờ tu vi của hắn cũng đã là Nguyên anh ngũ phẩm. Tuy nhiên, bây giờ, khi hấn nhìn thấy những thứ trong giới chỉ, cả người của Phương Uy liền ngây ngẩn cả ra. Đây khô g phải là thứ mà chỉ có thiên kiêu của Xích Tôn sơn mới có tư cách hưởng thụ hay sao? Vậy mà Phương Trần cứ thế mà gửi lại cho nhà họ Phương rồi đưa cho con cháu nhà họ Phương dùng hay sao? Hình như là quá hào phóng rồi thì phải! Phương Trần cười nói:
“Không sao, trước đó ta đã lập danh sách những thứ có trong chiếc nhẫn và thông báo cho Đại trưởng lão rồi. Ngươi chỉ cần gửi đi là được!”
Mặc dù Phương Uy là người của nhà họ Phương đã lâu, nhưng Phương Trần vẫn phải đề phòng. Hắn gọi vài người đến giúp hộ tống đưa đi, sau đó lập danh sách nói với Phương Thương Hải là để tránh nhóm người này tự nuốt làm của riêng. Khi Phương Uy nghe thấy lời này của Phương Trần, hắn ta im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nhịn được hỏi:
“Chẳng nhẽ ngươi không giữ lại một ít để tự mình dùng hay sao?”
“Ta không cần.”
Phương Trần cười nói:
“Ngươi nhìn dáng vẻ ta như này trông giống với người cần nhiều tài nguyên như vậy sao?”
Nghe thấy lời này, Phương Uy trong lòng cảm động. Phương Trần nói câu này dường như là một cách nói nhẹ như mây bay, nhưng... Làm gì có tu sĩ nào mà chê mình có quá nhiều tài nguyên bao giờ đâu? Đây chẳng qua chỉ là Phương Trần vì muốn tốt cho Phương gia nên mới nói một cách nhẹ nhàng như vậy mà thôi! Cuối cùng, Phương Uy nghiến răng, hắn ta ngưng việc thuyết phục Phương Trần, cảm kích nói:
“Phương thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, nhất định ta sẽ gửi lô tài nguyên này về cho nhà họ Phương! Ngươi cứ yên tâm đi!”
Phương Trần gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Phương Uy. Hắn vừa định lên tiếng, tốc độ tu luyện trong cơ thể đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng leo lên, sau đó trong ánh mắt nhìn chăm chú của vài người, tu vi của hắn trực tiếp đột phá đến Kim Đan tứ phẩm!
Phương Uy:
“...”
Những người còn lại:
“...”
Phương Trần khịt khịt mũi cười ha ha:
“Ha ha, nhìn xem, ta vừa mới nói là ta không cần tài nguyên mà.”
Phương Uy luôn ở trong Đạm Nhiên tông. Trước đây hắn ta cũng chưa từng chứng kiến Phương Trần đột phá trong nhà họ Phương. Thế nên giờ phút này, hắn ta không khỏi khựng lại nói:
“Ơ, haha, đúng vậy, đúng vậy...”

Đợi sau khi Phương Uy rời đi, Phương Trần liền về động phủ. Khi hắn về đến đại sảnh, lúc này Dực Hung đang dán mặt vào ngọc giản. Hắn ta đang cực kì chăm chú để tham ngộ được hàm ý quan trọng thứ hai bên trong ngọc giản. Phương Trần thấy thế thì cảm thấy có chút không nhẫn tâm. Bản thân hắn lừa một đứa trẻ ngốc như vậy liệu có phải là quá đáng quá rồi không? Nhưng vào đúng lúc này, Dực Hung đột nhiên hưng phấn nhảy cẫng lên. Hắn ta nhìn về phía Phương Trần:
"Trần ca, ta nhìn thấy rồi. Ta đã nhìn thấy hàm ý quan trọng thứ hai rồi. Biển mây, sao trời và ngũ tượng cuối cùng cũng hội tụ thành hai luồng khí. Hai luồng khí này có một đục một trong, có lẽ đây chính là biểu thị thay thế cho âm dương nhỉ? Còn cái liên quan đến bên trong có lẽ là vận dụng thần hồn chi lực! Trần ca, ngươi quả nhiên là người giỏi thật đấy. Ta mất thời gian một nén hương mới có thể nhìn ra được. Vậy mà ngươi mới liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi. Ngươi mạnh thật đấy! Lát nữa ta sẽ dựa trên phương pháp của ngọc giản này để điều chỉnh cách thức vận dụng linh lực của ta. Điều này nhất định có thể giúp năng lực chiến đấu của ta mạnh lên một bậc!”
Phương Trần:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận