Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 522 - Thuần Phục

Điều này thật sự làm cho Lăng Tu Nguyên tức giận đến mức đau gan. Lão già này có bệnh hay sao? Lệ Phục đáp thản nhiên:
“Vì sao ta phải hỏi ngươi? Đám thiên ma này là thuần phục trước ta, ta quyết định giết chết hết bọn chúng không phải là điều rất bình thường hay sao?”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười nói:
“...Dù sao bọn hắn cũng đều thuần phục trước mặt ngươi cả rồi, vì sao ngươi còn giết sạch bọn chúng? Chẳng lẽ ngươi không muốn lựa lấy mấy đệ tự từ trong đám đó hay sao? Nhỡ đâu trong đám thiên ma ngươi vừa giết, có mấy con có thể đoạn chi trùng sinh thì sao?”

Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Trên đời này, loại người ta căm ghét nhất chính là những kẻ hèn nhát. Khi đối diện với kẻ địch, liền quỳ ngay xuống là có ý gì? Những kẻ nhu nhược như thế thì ta thu tại sao phải thu lại làm đồ đệ cơ chứ?”
Lăng Tu Nguyên:
“...Chính ngươi từng nói, lí do bọn hắn quỳ xuống là do thuần phục trước kiếp lực cuẩ ngươi mà. Như thế thì đâu phải là kẻ hèn nhát đâu đúng không?”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Kể cả có vì kiếp lực của ta đi chăng nữa thì bọn hắn cũng không nên tỏ ra hèn nhát như vậy. Đã là đồ đệ của ta thì phải là người có một ý chí kiên cường, cộng thêm sự kiêu ngạo cứng cỏi trong xương cốt! Chứ không thể là loại rác rưởi như thế được! Nếu như ta nhận loại người như vậy làm đồ đệ, vật thì đợi khi đại kiếp thiên địa tới, bọn hắn cũng sẽ quỳ xuống trước đại kiếp y như lần này vậy. Bọn chúng sẽ chỉ giống như những con côn trùng hèn mọn ố gắng cầu xin để kéo dài sự sống mà thôi! Loại đồ đệ như vậy thì ta thu nhận làm gì cơ chứ? Hơn nữa bây giờ ta đã có hai đồ đệ cực kì tài giỏi, lại có một cốt cách cứng rắn, không sợ cường quyền rồi!”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Thấy Lăng Tu Nguyên không đáp lời nào, Lệ Phục nhìn từ trên cao xuống rồi cười khẩy nói:
“Ngươi xem xem, tầm nhìn của ngươi vẫn cứ là thấp hơn ta một bậc!”
Lệ Phục nói xong thì lại dãn cách thêm một khoảng với Lăng Tu Nguyên, đứng từ góc độ cao hơn để nhìn xuống. Trong lúc hai người đối thoại, trạng thái của những thiên ma đại thừa cũng dần lộ ra. Sau khi đối kháng chính diện với tàn dư sức mạnh của Lệ Phục, tất cả lớp phòng ngự mà bọn hắn dựng lên đều bị hóa giải. Mà trên người Cam Bần, Hậu Đức và Hoài Mẫn đều cháy đen thui.
Nhưng cả ba người đều không nhận được thương tổn nào mang tính thực chất cả. Ít nhất là do Lệ Phục không hề có ý nhắm vào họ, thế nên chân thân tiên lộ của cả ba người họ đều không gặp nguy hiểm. Lần này Hoài Đức cũng không bị đau đến mức kêu cha gọi mẹ giống như lần trước. Sau khi kiếp lực tản đi, ba ngươig Hiền Minh nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng một trên một dưới là Lệ Phục và Lăng Tu Nguyên. Thấy hai người vẫn đang nói chuyện với nhau, Hiền Minh chậm rãi mà nghiêm túc nói ra một tiếng:
"Chạy!”
Hắn ta vừa dứt lời, bongz ba người Hiền Minh liền biến mất cùng một lúc. Ba người Cam Bần thì chậm hơn một nhịp. Khi bọn hắn hồi thần trở lại đã thấy ba vị sư huynh biến mất không còn bóng dáng rồi. Sắc mặt bọn hắn lập tức trở nên hốt hoảng:
"Đi!”
Thậm chí ba người còn không dám nhìn Lăng Tu Nguyên và Lệ Phục. Cả ba bấm pháp niệm quyết, xé rách vô số vết nứt trong không gian rồi rời đi. Mà khi 6 tên ma đạo đại thừa rời đi, Lăng Tu Nguyên cũng không hề có ý định truy sát. Chẳng qua là khi ba người Cam Bần rời đi chậm hơn ba người kia một nhịp, khi bọn chúng xé rách không gian, Lăng Tu Nguyên âm thầm im lặng lắc đầu...
Đối với tốc độ chạy trốn như thế này, muốn cố tình đuổi theo không kịp cũng khó khăn. Xem ra cuộc sống ở Đức Thánh tông vẫn là quá yên ả thanh bình rồi! Đợi sai khi ba người đó rời đi nốt, Lệ Phục liền cười lạnh một tiếng, hắn ta cũng quay người rời đi. Mà Lăng Tu Nguyên cũng không hề có ý định ngăn cản. Một lát sau, Lăng Tu Nguyên mặc niệm nói:
“Hòa Lợi!”
“Có chuyện gì?”
Giọng Triệu Nguyên Sinh theo tiếng gọi mà vang lên. Lăng Tu Nguyên nói:
“Ngươi đi tìm Dư Bạch Diễm, bảo hắn gọi đám Hoàng Nhất Phi về đây đi. Nhớ chú ý, khi đem mấy người bình thường đó về thì kiểm tra một phen, đừng để bọn hắn chết dọc đường đấy.”
Triệu Nguyên Sinh cười híp mắt lại:
“Ta biết rồi, Lăng đại thiện nhân.”
Lăng Tu Nguyên cười ha ha hai tiếng, hắn ta lười chấp nhặt với cái biệt danh mà Triệu Nguyên Sinh gọi...Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất của Nam Vực. Nơi đây có một cái cổng thành cực kì hùng vĩ tráng lệ, ngay giữa cổng thành có khắc 3 chữ Đức thánh thành cực kì to lớn đẹp đẽ, phát sáng chói mắt. Lúc này, trước cổng thành người đi lại tấp nập, vô cùng đông đúc náo nhiệt. Những người đi lại ở đây ai ai cũng mang nụ cười trên mặt, nho nhã hiền hòa. Cho dù tranh luận trên phố phường cũng là tâm bình khí hòa, người nghe cũng cảm thấy vui vẻ. Nơi đây dường như là một chốn đào nguyên không có phân tranh gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận