Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 495 - Đạo Tìm Chết

Chuyện ở Yên cảnh là đã ngưng tụ ra linh tính rồi, cũng sẽ mau chóng xuất hiện kiếm linh. Phương Trần cho rằng chỉ trong những trường hợp như vậy thig Nhất Thiên Tam mới có thể điểm hóa được. Chứ nếu như cái gì Nhất Thiên Tam cũng có thể điểm hóa, vậy thì quần áo và giày mà hắn mới nhận được cũng phải tỏa ra được linh khí mới đúng. Khóe miệng Lăng Tu Nguyên nhếch lên:
"Được, ta hiểu rồi. Vậy bây giờ ngươi mau gọi hắn đến hỏi đi.”
Phương Trần thu ánh mắt lại. Hắn nhìn về phía Nhất Thiên Tam cười nói:
"Được rồi, vậy ngươi đi chào hỏi đi.”
Hắn cũng muốn xem xem pháp bảo duy nhất trong này có linh tính là cái pháp bảo như thế nào. Nhất Thiên Tam nghe vậy thì liền nhảy đến trước mặt cái cuốc chim rồi hỏi:
“Chào ngươi, ta tên là Nhất Thiên Tam. Ngươi tên là gì vậy?”
Phương Trần:
“...”
Mẹ nhà hắn chứ. Giây sau, từ bên trong cuốc chim bỗng vọng ra một âm thanh:
“Chào ngươi, Nhất Thiệ Tam. Ta tên là Hàn Tân Như Khổ.”
Nhất Thiên Tam:
“Hàm Tân Như Khổ, tến của ngươi dài thật đấy. Ta có thể gọi ngươi là...”
Trong lúc Nhất Thiên Tam đang nói chuyện thân thiết với người khác, Phương Trần lặng lẽ đi đến bên cạnh Lăng Tu Nguyên. Hắn liếc trộm Lăng Tu Nguyên một cái, rồi vẫn giữ im lặng. Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
“Ta biết ngươi đang muốn nói đến chuyện gì. Tên của cái cuốc chim này là do Uyển Nhi đặt. Nàng nói tương lai mỗi khi nhìn thấy Hàm Tân Như Khổ sẽ nhớ đến sự vất vả của cha mẹ để nỗ lực. Đây cũng không phải là ta cố tình muốn khoe khoang về chính mình. Ngươi nói xem, ta cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác đâu đúng không?”
Phương Trần:
“A đúng đúng đúng.”
Lăng Tu Nguyên nghe giọng điệu hắn mang theo ý châm chọc thì thản nhiên nói:
“Ngươi dám bất kính với tổ sư. Ngươi muốn rút lui khỏi tông môn ư?”
Phương Trần bày ra một vẻ mặt chính trức:
“Rút lui khỏi tông môn ư? Ta không thèm sợ đâu! Ta muốn đứng lên vì chính nghĩa mà nói chuyện. Ta sẽ nói hết chuyện này cho Uyển Nhi nghe.”
Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
“Ta vẫn còn chưa dạy ngươi hai đạo thủ quyết liên quan đến giày và nội giáp của ngươi đâu. Hai đạo thủ quyết đó rất quan trọng đấy.”
Phương Trần lập tức tỏ ra vẻ cảm động đến mức lệ rơi lã chã đầy mặt:
"Sư tổ, thấy ngươi ở hầm mỏ vất vả như thế, đệ tử rất lấy làm cảm động. Vì không để cho Uyển Nhi cảm thấy áy náy, ta sẽ tuyệt đối không bao giờ nói cho nàng biết đâu. Để tránh việc nàng cảm thấy lo lắng.”
“Cút!”
Lăng Tu Nguyên ném cho Phương Trần một chữ rồi tự mình đi đến chỗ pháp bảo đang ngổn ngang dưới đất. Lúc này, Nhất Thiên Tam đã đặt cho cái cuốc chim tên Hàm Tân Như Khổ một cái nhũ danh là Hàm Hàm. Cái cuốc chim này không giống với pháp bảo Yên Cảnh của vận khí chi tử Khương Ngưng Y. Đây là một pháp bảo mới sinh. Thế nên bây giờ hắn đang vui vẻ một cách ngốc nghếch tiếp nhận sự thật rằng bản thân gọi là Hàm Hàm. Phương Trần tò mò hỏi:
“Nói đi cũng phải nói lại, sư tổ, vì sao Hàm Tân Như Khổ lại có linh tính vậy? Chẳng nhẽ ngươi thật sự âm thầm luyện hóa Hàm Tân Như Khổ hay sao?”
Lăng Tu Nguyên thu lại hết tất cả pháp bảo rồi nhàn nhạt nói:
“Dù sao thì Uyển Nhi cũng đặt tên cho nó. Thế nên ta cũng muốn khiến cho nó trở nên mạnh mẽ hơn một chút, để tránh việc ngàn năm sau nó hóa thành tro bụi. Thế nên ta đã đặt nó ở trong bí cảnh bản nguyên nuôi dưỡng vài ngày. Chính vì thế nên linh tính cũng tự sinh ra thôi.”
Phương Trần nghe vậy thì hít sâu một hơi. Hắn hít hết không khí lạnh trong đại sảnh, đến mức làm cho đại sảnh trở nên nóng bức. Nóng đến độ làm cho kẻ bị Chí Tôn Bảo Nhân Huyết đánh ngất như Dực Hung cũng khó chịu mà tỉnh dậy. Trong lòng Phương Trần thầm kinh ngạc... Đại năng vẫn cứ là đại năng! Chỉ là con gái đặt cái tên thôi cũng có thể khiến cho vật đó có khí linh! Đúng là ngang ngược thật đấy! Phương Trần suy nghĩ một hồi rồi lập tức nói:
“Có thể để cho Uyển Nhi đặt cho ta một cái tên không? Ta cũng muốn được sư tổ trọng đạo.”
Mặt Lăng Tu Nguyên không đổi sắc đáp:
“Cút đi. Đạo của ngươi chỉ có đạo tìm đường chết thôi.”
Phương Trần:
“...”
Sau đó, Lăng Tu Nguyên lại nói:
“Trên thực tế, thực ra chỗ pháp bảo ta lấy ra đều có linh tính, trừ hai cái pháp bảo rác rưởi mà ta làm ra cho ngươi thôi.”
Lăng Tu Nguyên nói xong thì cười ha ha hai tiếng. Rõ ràng là hắn ta đang phát tiết sự giận dữ mà khi nãy bị Phương Trần đặt bẫy. Nhưng Phương Trần lập tức đáp một cách cực kì chân thành:
"Ta không cho phép ngươi tự nói về pháp bảo mà ngươi luyện hóa như thế.”
Lăng Tu Nguyên tức quá hóa cười:
"Ta trào phúng châm chọc ngươi, mà ngươi còn dám nói chuyện kiểu dở dơ ương ương như vậy với ta có phải hay không? Đây chính là cái tôn sư trọng đạo của ngươi hay sao?”
Phương Trần quỳ xuống nhận sai:
“Sư tổ, ta sai rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận