Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 458 - Táng Đạo

Phương Trần ngơ ngác. Mẹ nó chứ! Tiết học về EQ này của sư phụ... quá con mẹ nó cao cấp rồi! Phương Trần cảm thấy cực kì bất ngờ. Nhưng điều làm hắn bất ngờ không phải là vì tiết học về EQ này, mà hắn bất ngờ vì bộ não của Lệ Phục. Phương Trần bắt đầu cảm thấy bái phục Lệ Phục từ tận sâu trong đáy lòng. Khi nãy hắn còn tự cho rằng bản thân hiểu được lối suy nghĩ của sư phụ, thật đúng là không biết trời cao đất dày mà! Bản thân hắn vẫn chưa xứng để có thể đứng ở góc độ của sư phụ để suy nghĩ vấn đề, chứ đừng nói học theo sư phụ. Đây đúng là điều là người bình thường không có cách nào có thể dự đoán theo được mà! Lệ Phục ngưng câu chuyện lại. Hắn ta vỗ vỗ vai Phương Trần:
"Được rồi, câu chuyện dừng lại ở đây thôi. Nếu ta còn khen thêm nữa thì ngươi sẽ cảm thấy kiêu ngạo mất.”
Phương Trần:
“Ừm!”
Lệ Phục nhìn về phía cầu Chân Trần, hỏi:
“Còn về viên cầu Táng Đạo này, vi sư sẽ giúp ngươi luyện hóa lại nó một chút nhé.”
Phương Trần:
"Hửm???”
Hắn vô thức trừng to mắt:
“Sư phụ, từ bao giờ mà nó gọi là cầu Táng Đạo thế?”
Lệ Phục liếc Phương Trần một cái rồi đáp:
“Ta vừa mới đặt cho nó đấy, có sao không?”
Phương Trần hơi ngập ngừng rồi đáp:
"Không, không sao cả. Chỉ là ta cảm thấy cái tên này cao cấp quá. Ngươi cảm thấy cái tên cầu Chân Trần thì thế nào?”
Lệ Phục cau mày, như muốn nói lại thôi. Sau đó hắn ta vui mừng cười đáp:
“Được, có thể đó.”
Phương Trần thấy Lệ Phục cười, trong lòng hắn thoáng qua một ý nghĩ... Nụ cười này của sư phụ có lẽ là dành cho cái gọi là “phản kháng một cách uyển chuyển” của hắn đúng không nhỉ? Lệ Phục tiếp tục nói:
“Hiện nay, năng lực của cầu Chân Trần có thể mạnh gấp vài lần so với trước đây cũng không chừng. Cái đạo vận rác rưởi của hắn có thể làm hại khiến cho vô số người rơi vào trong đạo chướng! Thế nên sau này ngươi có thể dùng cầu Chân Trần này để đi làm hại người khác rồi.”
Hắn ta vừa dứt lời, người đang còn cố gắng muốn lí giải “nụ cười của Lệ Phục” là Phương Trần nghe thế thì mặt trở nên ngu hẳn:
"Hả?!”
Cầu Chân Trần có thể làm hại rất nhiều người? Nói thế là có ý gì? Phương Trần cảm thấy bản thân ngu luôn rồi. Sau đó, hắn nhanh chóng suy nghĩ, hai mắt bỗng sáng rực lên. Hắn hiểu rồi! Hắn lại hiểu ra rồi!

Phương Trần cho rằng vì Lệ Phục cho rằng đạo vận này là đạo vận rác rưởi. Thế nên nếu truyền bá đạo vận rác rưởi cho người khác thì cũng là làm tổn thương người khác. Mà sư phụ còn nói: bây giờ cầu Chân Trần có thể làm hại rất nhiều người hơn nữa! Nếu nói như vậy, trải qua sự nghiêm túc suy nghĩ, xâu chuỗi logic, Phương Trần đưa ra được kết luận: Sau khi cầu Chân Trần được sư phụ luyện chế xong xuôi thì có thể giúp cho rất nhiều người ngộ đạo chỉ trong một lần! Nghĩ tới đây, Phương Trâng bỗng cảm thấy cực kì mừng rỡ, cực kì kích động...
Nếu thật sự như vậy thì chẳng phải là đệ tử Phương gia sẽ có thể tăng cường sức mạnh nhanh đến mức có thể ghi vào sử sách hay sao?! Nhưng sau khi vui mừng xong, Phương Trần lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đợi đã! Không đúng! Sự việc không thể đơn giản như vậy được! Nghĩ tới đây, đầu óc Phương Trần lại tiếp tục xoay chuyển. Khi nãy sư phụ nói: Đạo chướng, làm hại người khác... Chẳng nhẽ ý sư tôn muốn nói chính là có thể dùng đạo vận rác rưởi của cầu Chân Trần để dẫn dắt người khác ngộ đạo, sau đó nhân lúc người đó đang rơi vào bên trong đạo chướng mà sư phụ nhắc đến rồi chúng ta đánh lén họ? Hoặc là...
Đầu óc Phương Trần nhanh chóng lướt qua rất nhiều suy nghĩ, hắn muốn thử hiểu Lệ Phục nghĩ gì thêm một lần nữa. Lúc này, Lệ Phục nhìn vẻ mặt lúc thì ngu ngơ, một lúc sau lại trở nên hưng phấn, sau đó lại tỏ ra nghĩ ngợi của Phương Trần, hắn ta cau mày lại:
"Ngươi bị làm sao thế?”
Phương Trần nghe vậy thì liền hỏi:
“Sư phụ, chỉ là ta đang nghĩ cầu Chân Trần làm thế nào để làm hại được người khác mà thôi.”
Hắn đã nghĩ một lèo hơn chục khả năng có thể sảy ra. Lần này, Phương Trần cũng không dám tự nhận bản thân nắm chắc 9 phần nữa, nhưng tự tin thì hắn vẫn có 100 phần trăm đó! Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Làm hại người khác như thế nào ư? Không phải ta nói cho ngươi nghe rồi à? Ngươi cứ để cho bọn chúng trực tiếp bị rơi vào đạo chướng là được rồi.”
Phương Trần cười hi hi, sau đó hắn hỏi một cách thăm dò:
"Ừm? Xin hỏi ngươi, đạo chướng là cái gì vậy?”
Phương Trần từng nghe qua về cái đạo chướng này. Đây là một loại bệnh chứng giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Nhưng bệnh này cũng không tính là khó giải quyết lắm. So với chứng bệnh coi thế giới là huyễn cảnh thì còn nhẹ chán! Trong quá trình ngộ đạo, nếu sảy ra sai sót ở đâu đó, thì sẽ dẫn đến việc rơi vào đạo chướng. Người đó sẽ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, sau đó tự nghi ngờ chính mình, hoài nghi rằng việc tu đạo tu tiên liệu có đúng đắn hay không. Tình huống này đã từng sảy ra trên người một số tu sĩ có tu vi cao cường ở tu tiên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận