Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 435 - Ngô Sư Đệ Vẫn Chưa Tới À?

Ngày thứ hai, tại Đạm Nhiên Điện. Ngoài những người hôm qua đã có mặt ra thì còn có cả Dư Bạch Diễm đang thảnh thơi pha trà, không để ai vào mắt. Đứng bên cạnh hắn còn có một người giấy đầu tròn, chân tay thon dài, mặt không biểu cảm đứng đó. Đây chính là Tiểu Chỉ! Phương Trần nhìn Tiểu Chỉ, sau đó hắn thăm dò giơ tay lên vẫy vẫy... Tiểu Chỉ thấy vậy thì lập tức trở nên cực kì hưng phấn vẫy tay với hắn. Phương Trần cười cười, sau đó hành lễ nói:
“Đệ tử Phương Trần bái kiến Tông chủ!”
Dư Bạch Diễm gật gật đầu:
“Ừm, ngươi ở đó đợi một lát đi.”
“Vâng!”
Phương Trần không biết bản thân phải đợi cái gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh đứng ra một bên. Bởi vì không nhìn thấy Ngô Mị nên hắn đi đến đứng cạnh Thiệu Tâm Hà:
“Đại sư huynh!”
Thiệu Tâm Hà cười ôn hòa:
“Phương sư đệ!”
Hai người đứng đó hàn huyên vài câu, sau đó Phương Trần quét mắt nhìn khắp điện một lượt. Trong điện mới dựng một lôi đài rất to lớn, trôi nổi trên không trung. Đây chắc chắn là lôi đài mà lát nữa bọn họ sẽ phải thi đấu! Nhưng mà không khí trong điện vẫn cực kì vắng lặng, không hề có kiểu thi đấu võ đài sẽ có cả trăm người vây xem ồn ào náo nhiệt giống nhưng trong tiểu thuyết mà hắn đọc ở kiếp trước. Điều này làm cho Phương Trần cảm thấy cực kì tiếc nuối. Hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác bị cả ngàn người trào phúng chê cười, cảm nhận thử cảm giác giả heo ăn thịt hổ! Nghĩ tới đây, Phương Trần không tự chủ được mà quay ra hỏi Thiệu Tâm Hà:
“Sư huynh, vì sao trận chiến tranh giành chức chân truyền của chúng ta quan trọng như vậy mà lại không có đệ tử nào đến xem vậy?”
Thiệu Tâm Hà nói:
“Khen thưởng của trận chiến chân truyền này chỉ liên quan đến Chân truyền ấn, là nội bộ của Xích Tôn sơn. Nó không giống với thánh tử thánh nữ, liên quan đến quyền lợi của cả tông. Thế nên trận chiến này cũng không cần những người khác đến chứng kiến để thể hiện sự công bằng!”
Phương Trần hiểu ra. Nhưng mà mặc dù trong Đạm Nhiên điện không có ai đến xem cả, nhưng mà cũng ồn ào náo nhiệt hơn hôm qua một chút. Hôm nay có thêm Hám Vô Miên và Lăng Uyển Nhi đến. Hám Vô Miên đang nhắm mắt, một tay hắn vịn lên quan tài. Còn Lăng Uyển Nhi thì đang đứng cùng Khương Ngưng Y ở cách đó không xa. Phương Trần thấy thế thì chào hỏi:
“Khương sư muội, Lăng sư muội!”
Khương Ngưng Y vẫn lạnh nhạt như bình thường, nàng chào lại rất khách sáo:
"Chào sư huynh.”
Dáng vẻ này của nàng làm cho người ta không thể nhìn ra được gì cả, không hề giống với dáng vẻ thân thiết của nàng với Phương Trần ngày hôm qua. Lăng Uyển Nhi nghiêng đầu cười:
"Sư huynh, hôm nay ta đến đây thay mặt cho Tiêu Thanh ca ca để cổ vũ cho ngươi. Hy vọng là ngươi sẽ tranh được vị trí chân truyền!”
Phương Trần cười nói:
"Được! Ngươi về nói với Tiêu Thanh ca ca của ngươi, bảo hắn thi đấu ở Bách Phong cũng cố lên!”
Lăng Uyển Nhi gật đầu:
"Vâng!”
Sau đó, Phương Trần lại xem qua một vòng, hắn nhìn thấy Tôn Đàm, Phạm Chinh và Chu Chử. Chỉ còn duy nhất Ngô Mị là chưa thấy đâu. Hắn sững người, sau đó quay qua hỏi thăm Thiệu Tâm Hà:
“Sư huynh, Ngô sư đệ vẫn chưa tới à?”
Đến cả sư tôn của hắn ta là Hám Vô Miên cũng đến rồi, vậy vì sao hắn ta còn chưa tới? Thiệu Tâm Hà cười, truyền âm trả lời:
“Ngô sư đệ đã tới từ lâu rồi, hắn ta đang ở trong quan tài của Hám trưởng lão.”
Phương Trần im lặng, sau đó nhìn về phía quan tài của Hám Vô Miên. Hắn nghiêm túc quan sát một hồi thì cũng phát hiện ra hình như vách quan tài nhìn giống như bị nhâng lên, lộ ra một khe hở. Giống như có cảm giác sắp ép lại không được vậy. Mà lúc quan tài sắp bị nhâng lên thì Hám Vô Miên lại kịp thời ấn nó xuống, làm cho quan tài khép kín trở lại. Phương Trần bất ngờ hỏi:
"Bọn hắn đang làm gì vậy?”
Tất nhiên, vì để tránh mạo phạm Hám Vô Miên, hắn đã dùng truyền âm để nói chuyện với Thiệu Tâm Hà. Thiệu Tâm Hà giải thích:
“Tối hôm qua, nghe nói vì để trở nên mạnh hơn mà Ngô sư đệ tự ép bản thân tỉnh lại ngay lúc đang ngủ ngon nhất. Tinh thần hắn ta bị dày vò, mục đích là muốn đạt được đến trạng thái tốt nhất. Nhưng mà vì Ngô sư đệ muốn phải thật hoàn hảo, thế nên qua khoảng 10 lần, Hám trưởng lão đã cố ý áp chế tu vi đang tăng xuống, để giúp hắn có thể kết đan hoàn mỹ nhất. Bây giờ cũng đang bắt đầu kết đan rồi... Vì để không phí phạm tâm huyết lúc trước, bây giờ Hám trưởng lão đành phải nhốt Ngô sư đệ vào trong quan tài, tiến hành cưỡng ép áp chế. Bây giờ chúng ta đang đợi tu vi của Ngô sư đệ bị áp về Trúc cơ đỉnh phong sau đó mới bắt đầu luận võ. Nhưng mà Phương sư đệ, ngươi phải cẩn thận đó! Khi kết đan là lúc tâm trạng của tu sĩ vui vẻ nhất. Nhưng bây giờ Ngô sư đệ bị cưỡng ép áp chế tu vi xuống, điều này dễ làm cho uy lực đao pháp của hắn ta được tăng lên. Ngươi chú ý một chút nhé!”
Phương Trần:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận