Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 370 - Đều Đã Rõ Ràng

Phương Trần nghe vậy thì thoải mái nở nụ cười:
"Không phải chỉ là mấy tháng thôi sao, ta có thể đợi, dù sao ta không có việc gì..."
Hắn có hệ thống bảo hộ, Lăng Tu Nguyên cũng sẽ hộ pháp giúp hắn!
Chết cười.
Muốn chết cũng không chết được!
Nhưng nói đến đây, nụ cười nhẹ nhõm của hắn lập tức cứng đờ:
"Chờ một chút, ta sinh mấy tháng?"
"Như vậy...Lôi kiếp thì sao? Nó sẽ chờ ta mấy tháng ư?"
Lăng Tu Nguyên không nói gì, chỉ là nở một nụ cười hiền lành.
Phương Trần:
"..."
Hắn trầm mặc một lúc lâu, thăm dò hỏi:
"Nhưng, nhưng nếu ta còn ở trạng thái kiếp thai, ta không thể xem như có cảnh giới Thần Anh đúng không? Lôi kiếp, làm sao có thể rơi xuống sớm chứ?"
Lăng Tu Nguyên chỉ chỉ bên ngoài:
"Ngươi đi hỏi sư phụ ngươi đi, đây là hắn nói."
"Còn nữa, nếu theo lẽ thường, thai nhi rơi ra từ trong bụng mẫu thân có thể tính là hài nhi đã được sinh ra, nếu ngươi hòa làm một thể với kiếp thai chắc hẳn cũng có thể coi là sinh ra thành công, đã tới cảnh giới Thần Anh!"
"Cho nên..."
Lăng Tu Nguyên không có nói thêm nữa.
Hết thảy đều đã rõ ràng!
Phương Trần nhìn thoáng qua cái bụng, hiện tại, hắn chỉ có thể hi vọng thứ đồ chơi này có thể tranh giành một chút...
"Đi thôi, bây giờ ngươi không cần cân nhắc xa như vậy, kiếp thai của ngươi thậm chí cũng còn chưa có dựng lên, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng."
Lăng Tu Nguyên nói:
"Chúng ta vẫn nên về Phương gia trước đi!"
"Vâng!"
Phương Trần lẩm bẩm nói.
Sau đó, hai người rời khỏi sơn động.
Lúc ra đi.
Hai người còn đang nói chuyện.
"Tổ sư, công pháp này sẽ để làm ta biến thành phụ nữ có thai sao?"
"Đương nhiên là không, nếu thế chẳng lẽ đám người Nguyên Anh kia đều là người mang thai cả sao?"
"Cũng đúng...Vậy sau khi ta được sinh ra lần nữa, ta sẽ có trạng thái em bé hay là bộ dáng hiện tại."
"Hiển nhiên là bộ dáng hiện tại."
"Vậy ta đến lúc đó xem như đứa trẻ to xác sao?"
"..."
"Tổ sư, tại sao ngài không nói chuyện?"
...
Phương phủ.
Lúc Phương Trần và Lăng Tu Nguyên trở lại tiểu viện không một tiếng động, trong nội viện truyền đến từng đợt tiếng cười cười nói nói:
"Thập Bát Vương, ngài đừng như vậy nha..."
"Ngài như vậy, sẽ khiến cho nô gia rất thẹn thùng!"
"Đúng thế, Thập Bát Vương, ngài như thế...Chúng ta không chịu nổi!"
Cùng lúc đó, tiếng nói tràn ngập uy nghiêm của Dực Hung truyền đến:
"Mới nói mèo kêu, không được nói tiếng người, không nên phá hư cảm giác của ta, biết không?"
"Vâng...Meo meo meo."
Ngay sau đó, một hồi tiếng mèo kêu điềm đạm vang lên không ngừng.
Phương Trần trừng to mắt!
Gã này đang làm gì?
Con mịa nó đây là nhà ta!
Trong lúc ta không biết rõ tình hình tình, ngươi làm chuyện này ở nhà ta? ? ?
Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói:
"Ngươi đi vào đi, ta mặc kệ."
"Đúng!"
Phương Trần hít sâu một hơi, thần sắc cực kỳ bất thiện đi vào.
Chỉ thấy, trong tiểu viện.
Thời khắc này Dực Hung đang khoác khải giáp hoàng kim không biết lấy được từ chỗ nào, đỉnh đầu một cái mũ vàng, đạp chân trên núi giả.
Hắn mở hai chân ra, cái bụng trắng như tuyết rũ xuống.
Phía dưới hắn, mười mấy con mèo cái cúi đầu xưng thần với Dực Hung.
Tuy nhiên, cùng là cúi đầu xưng thần, biểu hiện của các nàng cũng không giống nhau, có người thẹn thùng ngước mắt si ngốc ngóng nhìn Dực Hung, có người lại sợ mất mật tràn ngập kính sợ...
Dung mạo khác nhau, lại tràn ngập kiều mị làm lòng người sinh ra cảm giác yêu thương!
Mà Dực Hung thì là khép hờ hai con mắt, căn bản không thèm nhìn một cái, chỉ hưởng thụ đám mèo cúng bái.
Phương Trần:
"..."
Lúc nghe thanh âm kia, hắn vốn cho rằng Dực Hung đang tầm hoan tác nhạc với một đám mèo cái ở chỗ này, mèo hổ cùng ngủ, kết quả vừa tiến đến xem xét, gã này là đang bắt một đám mèo cái đóng vai thần tử cho hắn? !
Thấy vậy, trong lúc nhất thời hắn vậy mà không biết nói cái gì cho phải.
Chuyện này...
Đam mê sự nghiệp của sủng thú mình quá mạnh ư?
Nhưng sau đó, sắc mặt của hắn lại trở nên cực kỳ không tốt, dục vọng muốn cầm Dực Hung đi nướng thành thịt hổ xiên đạt đến cực hạn.
Vì hắn nhìn đến lệnh bài bên cạnh nhóm mèo cái!
Đó là lệnh bài thiếu chủ của hắn!
Tên này cầm lệnh bài của mình, gọi một đám mèo cái? ? ?
Lúc này, Dực Hung phát hiện Phương Trần trở về thì sững sờ, lập tức sợ hãi nhảy lên:
"Trần, Trần ca, tại sao ngươi trở lại? !"
Phương Trần mỉm cười nói:
"Ngươi lấy đâu ra lá gan còn dám hỏi ta?"
Vẻ mặt của Dực Hung cứng đờ, lập tức chậm rãi gượng cười:
"Ta, ta chỉ là muốn quan tâm..."
Chữ ‘ngươi’ còn chưa ra khỏi miệng.
Hắn đã thấy một nắm đấm nhanh chóng phóng to trong phạm vi tầm mắt của mình!
Một lát sau, đám mèo cái bị đuổi đi.
Mặt mũi của Dực Hung bầm dập, bị cởi mũ vàng và giáp vàng lại bị treo ở trên cây lần nữa.
Phương Trần giải thích với Phương Minh đến đây lĩnh mèo:
"Minh quản gia, chuyện này không liên quan gì đến ta, là sủng thú của ta tự chủ trương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận