Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 214 - Nơi Này Do Ta Làm Chủ

Hiện tại, tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt Phương Trần làm việc!
Phương Trần thấy mình thế mà trở thành nhân vật chính, thầm nghĩ dạng này không tốt, đoạt mất vinh quang của khí vận chi tử.
Dựa theo kịch bản sớm định ra, đoán chừng là Dực Hung xuất mã, đánh mặt Sói yêu, cứu Miêu yêu mới đúng.
Sau đó, Phương Trần áy náy đứng lên nói:
"Vậy kế tiếp, nơi này do ta làm chủ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Sắc mặt của đám yêu thú rất khó coi.
Phương Trần tiếp tục nói:
"Tới đấu giá đi, đấu giá để quyết định, ai ra giá cao thì ta sẽ tha mạng cho người đó."
"Ví dụ như một vài tin tức hữu dụng ở sơn mạch Thương Long, tỉ như tin tức yêu thú của chín huyết mạch lớn có giá trị tương đối cao, thực lực không nên quá mạnh, nhưng cũng không nên quá yếu cái..."
"Còn có, linh thạch hay dược liệu cũng đều được."
"Ta nói xong, đến phiên các ngươi."
Vừa mới nói xong.
Thần sắc của Kim Mãng tộc, Miêu yêu, Sói yêu và Kê Cẩu Hùng đều bất thiện nhìn chằm chằm vào hắn.
Vừa rồi bọn họ cảm thấy Phương Trần hỗ trợ bất kỳ bên nào cũng sẽ nghịch chuyển chiến cục, mới có thể e ngại Phương Trần.
Nhưng bây giờ, Phương Trần vậy mà dự định lấy một địch nhiều, bọn hắn không phục!
Đường đường là yêu tộc, làm sao có thể bị một tên Nhân tộc như Phương Trần làm nhục?
Sói yêu nói với Kim Mãng:
"Ngao ngao ngao..."
Không cần Phương Trần nói chuyện, Dực Hung lập tức dịch lại:
"Trước tiên giải quyết bọn họ rồi chúng ta lại tái chiến thế nào?"
Kim Mãng:
"Tê tê tê..."
Dực Hung:
"Được!"
Sói yêu lập tức bất mãn mà nhìn chằm chằm vào Dực Hung, phẫn nộ gào thét nói:
"Ngao ô!"
Dực Hung không phiên dịch.
"Sao ngươi không nói?"
Phương Trần sững sờ.
Dực Hung:
"Mắng ta, có chút khó nghe, ta sợ ngươi học xong cũng sẽ mắng ta."
Phương Trần vui mừng:
"Ngươi vẫn rất cơ trí."
Sau đó, hắn nhìn Sói yêu:
"Ngươi đã mắng Dực Hung, vậy ngươi sẽ phải trả giá đắt."
Sói yêu sững sờ, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một cái tay đã bắt lấy đầu của hắn.
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu về phía sau, lập tức thấy thân ảnh của Phương Trần lại chẳng biết xuất hiện ở phía sau hắn từ lúc nào.
Ngay sau đó, bên ngoài thân thể Phương Trần dần dần tuôn ra sương mù màu đỏ, ngưng tụ thành Khải Giáp Thần Tướng hung hãn sắc bén. Khí thế của Thần Thể Thượng Cổ giống như uy thế từ trên trời rơi xuống, lập tức làm cho Sói yêu sợ vỡ mật, thân thể không chịu nổi, đổ lún xuống dưới...
Lúc Phương Trần sắp bóp nát đầu của Sói yêu...
Một âm thanh vô cùng rõ ràng, không có nghiêm túc, lại rất kiên định vang lên từ trong miệng Sói yêu:
"Nhân tộc, ta đầu hàng."

Phương Trần vui vẻ:
"Vừa rồi không phải ngươi không rành nói tiếng Nhân tộc sao, sao giờ lại nói chuẩn như vậy."
"Đại, đại nhân, ta chuyên môn học qua câu này..."
Sói yêu vụng về nói:
"Chỉ vì giữ mạng, ngài có thể tha thứ cho ta không?"
Phương Trần nghe xong, cười cười, sau đó nụ cười thu liễm, lắc đầu, bàn tay lớn bắt đầu phát lực:
"Vừa rồi cho ngươi đầu hàng ngươi không hàng, hiện tại hàng có tác dụng gì?"
Sói yêu hoảng sợ nói:
"Ta có tin tức liên quan tới Tổ Huyết thạch."
"Ta có thể cho ngươi, xin ngươi tha cho ta."
Phương Trần nghe nói như thế thì giật mình, ánh mắt đảo qua khuôn mặt khẩn trương của Miêu yêu và Kê Cẩu Hùng.
Xem ra đây là một trận cơ duyên!
Nghĩ tới đây, Phương Trần tiếp tục phát lực:
"Tin tức này đám yêu thú cũng có, ta tin tưởng bọn nó sẽ cho ta."
Sói yêu run rẩy nói:
"Ta có một quả Yêu Đan, nhưng không có tác dụng gì với ngươi!"
"Trước không cần quan tâm các tác dụng với ta hay không, là bảo bối thì cứ lấy ra trước."
Tay Phương Trần hơi nới lỏng.
Sói yêu móc ra một trái cây màu tím, trái cây này giống như một quả nho tím bản phóng đại, bên trên nó phát tán ra lực lượng yêu thú nồng đậm.
Rất hiển nhiên, đây là vật dùng để trợ giúp yêu thú ngưng kết kim đan!
Phương Trần thấy trái cây màu tím thì khẽ gật đầu, sau đó nhìn Dực Hung, hỏi:
"Được rồi, Dực Hung, ngươi có muốn không?"
Dực Hung hừ lạnh một tiếng:
"Ta là huyết mạch đế phẩm Càn Khôn Thánh Hổ, ta có tư chất trác tuyệt, là Hổ tộc..."
Phương Trần ngắt lời nói:
"Im miệng, muốn hay không."
Dực Hung lập tức rụt cổ một cái, sợ đến mức run run nói:
"Không muốn."
Phương Trần nhìn Sói yêu.
"Hắn chướng mắt đồ vật của ngươi, vậy ta cũng không cần, ngươi còn gì nữa không?"
Sói yêu suýt thì khóc, sao chỉ cướp bóc một mình mình chứ.
"Tại sao ngươi không đi hỏi Kim Mãng, hắn cũng định ra tay."
"Ta có nói sẽ không tìm hắn sao?"
Phương Trần thản nhiên nói:
"Ngươi không nhìn hiện tại hắn cũng không dám đi sao?"
Chỉ thấy, giờ phút này bốn phía xung quanh đám Kim Mãng hiện đầy Hỏa Sát Vương đang lẳng lặng thiêu đốt. Còn Dực Hung thì thừa dịp họ đang nói chuyện, đi bộ ra phía sau họ, tạo thành cục diện một con hổ vây quanh một đám rắn.
Một người một thú, đều là người lão luyện!
Kim Mãng muốn chạy cũng không dám chạy:
"..."
Sói yêu thăm dò nói:
"Vậy…vậy ta nhận ngươi làm chủ nhân, được không?"
Phương Trần còn chưa lên tiếng.
Dực Hung liền hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi có cấp bậc gì mà dám nhận chủ nhân giống như ta?"
"Ngươi xứng sao?"
Phương Trần cười mỉm mà nhìn Sói yêu, rất hiển nhiên, hắn cũng chướng mắt Sói yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận